*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
Xương Lợi tiến lên một bước, đi đến trước mặt Diệp Tu Bạch, vươn tay cười chào hỏi, “Chào Diệp tam gia, tôi là Xương Lợi, rất vinh hạnh lần này Tam Gia đáp ứng cùng Cra chúng tôi đấu một trận.”
Trận thi đấu lần trước Diệp gia cùng Cra so với trận thi đấu lần này không quá giống nhau.
Lần trước là vì địa bàn của Trường Long Đạo, mà lần này chỉ đơn thuần là vấn đề có mặt mũi hay không có mặt mũi.
Không có bất kì tiền đặt cược.
Nhưng mà nếu Diệp gia thua, mặt mũi của Diệp gia liền không còn.
Kết quả này, so không có địa bàn còn làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Diệp Tu Bạch nhìn người trước mắt, vươn tay ra bắt chỉ là mang tính tượng trưng. Còn có Diệp Sơ Dương?
Diệp Tu Bạch căn bản là không có ý muốn giới thiệu với Xương Lợi.
Xương Lợi đợi nửa ngày cũng không thấy Diệp Tu Bạch giới thiệu, sắc mặt hơi hơi khó coi một ít, lại cũng như cũ mang ý cười trên mặt, hoàn toàn coi như cái gì cũng chưa phát sinh.
“Nói thật, ngay từ lúc bắt đầu tôi cho rằng Diệp tam gia sẽ để Túc Thất tiên sinh ra xuất chiến chứ. Không nghĩ tới vậy mà lại chọn một người không chút tiếng tăm gì như vậy?”
Một câu nói này của Xương Lợi có thể nói là đang trào phúng hai người Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch.
Thứ nhất là nói Diệp Tu Bạch chọn sai người không có mắt nhìn.
Thứ hai là nói Diệp Sơ Dương không có thực lực.
Đột nhiên Diệp Sơ Dương đứng ở bên cạnh Diệp Tu Bạch nghe thấy câu nói này, ôm hai tay, tiếng nói lười biếng đắc đạo, “Đáng tiếc rồi, tuyển thủ át chủ bài trâu đực của Cra các người liền như vậy thua ở trên người một tiểu tử trong suốt không có chút tiếng tăm gì.”
Diệp Sơ Dương tốt xấu gì cũng nổi tiếng là Streamer bốp chát.
Cùng nhân gia đấu võ mồm không lẽ thua sao?
Sau khi nói xong một câu này, mắt vô ý mở ra, ánh mắt dừng ở trên người đối phương, tùy ý xua xua tay. Sau đó liền nhìn thấy người đàn ông ở phía đối diện tựa hồ bị tức giận đến cả người đều run lên.
Đáng thương cũng là thật sự rất đáng thương.
Có điều Diệp Sơ Dương cũng thật sự là không hiểu nổi.
Vốn dĩ chính là đối phương không chiếm lý, Xương Lợi như thế nào còn có thể tới trào phúng cô nữa?
Trong lòng thật sự sẽ không có một chút bức bách sao?
Diệp Sơ Dương không chút do dự tức giận nói một câu đến Xương Lợi hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó trên mặt lại lần nữa nở ra một nụ cười, “Vị tiên sinh này nói đúng lắm, chỉ là không biết lúc này đây gặp phải Edson, cậu còn có thể hay không mà thắng được đối phương?”
“Edson?” Diệp Sơ Dương lặp lại ba chữ này một chút, trên mặt biểu tình bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.
“Đúng vậy. Hiện tại là tay đua xếp hạng đệ nhất tuyển thủ cấp thế giới.” Thấy Diệp Sơ Dương mắt đào hoa tựa hồ kinh ngạc, Xương Lợi chỉ cảm thấy chính mình vừa rồi nghẹn đến mức một bụng khí toàn bộ đều giải tỏa ra ngoài.
A.
Cho ngươi khoe khoang.
Vừa rồi không phải là vẻ mặt lão tử đệ nhất thiên hạ sao? Như thế nào lúc này sau khi nghe được tên của “Edson” liền trở nên sợ hãi?
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Nói là khẳng định không thể nói ra được.
Chỉ là, Diệp Sơ Dương người chuyên ngành xem tướng này sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Xương Lợi, nhất thời liền biết hết mọi chuyện.
Diệp Sơ Dương: “…… Có thể tìm được hắn tới thi đấu, vậy các ngươi cũng là rất lợi hại.”
Có thể không lợi hại sao?
Edson chính là đệ tử chân chính của Kẻ Điên.