*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
Sau khi cài xong, mắt Diệp Tu Bạch nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, âm thanh khàn khàn nói, “Lại đây.”
Diệp Sơ Dương kỳ thực chỉ là thực sự không nhịn được mới nói một câu thiếu ăn đòn mà thôi. Nhưng mà cô thật sự cũng không nghĩ tới chú út nhà mình lại thực hiện thao tác 666 như vậy.
Mở ra còn có thể cài trở lại.
Diệp Sơ Dương đem bánh ngọt để một bên trên bàn, cảm thấy có vài phần ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó từng bước một như ốc sên dịch tới trước mặt người đàn ông.
Cẩn thận từng li từng tí vươn một bàn tay cởi khuy cổ áo của đối phương ra.
Cô vừa cởi ra, vừa nhỏ giọng nói, “Chú là người mà cháu nói cái gì thì chính là cái đó à? Mở ra gài lại vui lắm sao.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cúi đầu mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.
Diệp Sơ Dương so với anh lùn thấp hơn không ít, anh có thể thuận lợi từ tóc của cô nhìn thẳng một đường xuống dưới, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên lông mi đang run nhè nhẹ, anh chỉ cảm thấy tay có chút ngứa.
Ngón tay không tự giác giật giật, Diệp Tu Bạch nhẹ nhàng hỏi, “Cho nên không muốn cởi đồ cho tôi?”
Diệp Sơ Dương: “Hình như cũng không phải.”
Muốn cởi đồ của Diệp Tu Bạch không? Này còn phải nói, đương nhiên là muốn rồi.
Thế nhưng lời này mà nói ngay trước mặt thật đúng là có chút ngượng ngùng.
Diệp Sơ Dương vừa mới nghĩ như vậy, Diệp Tu Bạch lại hỏi, “Nói một chút cởi ra là muốn nhìn cái gì?”
Diệp Sơ Dương: “……”
Cô ngẩn đầu vẻ mặt mông lung, khi nhìn thấy lông mày kia của Diệp Tu Bạch hơi hơi nhếch lên, nhịn không được nuốt nước bọt.
Diệp Tu Bạch hôm nay uống lộn thuốc sao?!
Vì sao lại muốn trêu chọc cô như vậy?
Trêu chọc đến mức cô muốn nhũn chân.
Diệp Sơ Dương ho khan một tiếng, sau khi nhanh chóng cởi bỏ khuy cổ áo của đối phương, cô đột nhiên muốn chạy trốn một chút, sau đó nhắm mắt lại nói linh tinh, “Cơ bụng tám múi? Đường V-line *? Cơ đùi?”
*Đường V-line là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Dứt tiếng, tiếng cười khàn khàn của Diệp Tu Bạch tức khắc vang lên.
Người đàn ông tiến lên một bước đi đến trước mặt của Diệp Sơ Dương, sau khi duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của đối phương, tiếng nói nhàn nhã lãnh đạm nói, “Vậy cậu tự nghĩ đi.”
Dứt tiếng, anh giơ chân lên hướng tới phòng ngủ trên lầu hai mà đi đến.
Lưu lại một mình Diệp Sơ Dương một người hoàn toàn hỗn độn trong gió.
Này, này là hết rồi?
Còn để cô tự nghĩ?
Trời.
Diệp Tu Bạch, anh sợ là chưa từng nhìn thấy qua cẩu độc thân bị vứt bỏ hơn nữa thời hạn còn là cả đời rốt cuộc là bộ dạng như thế nào a?
Mặt Diệp Sơ Dương không tí cảm xúc nào hừ lạnh một tiếng, cầm lấy đồ ngọt ban nãy chuẩn bị cho Diệp tam gia, từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng.
Sau khi ăn xong, nhìn chiếc đĩa trống trơn. Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, đăng trên Weibo, viết là: Đồ ngọt bị tôi ăn hết rồi, không có chia cho cẩu tử kia.
Cơ hồ sau khi Weibo này phát ra không được vài phút, đông đảo quần chúng vừa mới là quần chúng bên livetream của Diệp Sơ Dương chạy qua Weibo của Diệp Sơ Dương bình luận bên dưới.
Tiến hành rồi cười nhạo một phen trí mạng.
—— “Ha ha ha ha cậu khoe khoang là mình đang ân ái đấy à! Có biết hay không ân ái là nhanh chia tay lắm đó!”
—— “Cười chết, đối tượng của cậu có phải hay không là không cần cậu nữa! Thân là con trai nên có chút rụt rè! Đừng một lời không hợp liền khoe chim a! Đối tượng của cậu chịu không nổi đâu! Ha ha ha ha ha!”
—— “Cười nhìn các người chia tay ta thay vị trí haha.”
—— “Bệnh tâm thần ha ha ha, vui quá hóa buồn đi? Làm ngươi nhanh như vậy tắt livetream! Báo ứng tới rồi!.