*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
Chú út đáng yêu: Tôi không có lướt, là Lục Cảnh Hành thích lướt Weibo.
Diệp Sơ Dương: “……”
Hình như đúng là có chuyện như vậy.
Ở trong ấn tượng của Diệp Sơ Dương, cái tên Lục Cảnh Hành này không ngừng thích lướt Weibo, còn thích dạo các trang web xã giao, tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa.
Giờ nhớ lại lúc trước Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hành lần đầu tiên gặp mặt, nhìn bộ dáng anh ta lạnh lùng nghiêm túc, Diệp Sơ Dương thật sự cảm thấy chính mình gặp phải quỷ rồi.
Thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không nói chuyện với chú út nhà mình nữa.
Hai ngày sau, Túc Ngũ bị Diệp Sơ Dương phái đi điều tra về chuyện có liên quan đến Phật bài. Mà Diệp Sơ Dương nhưng là cả ngày lưu luyến phòng ngủ, nhân tiện livetream một chút, nói thơ văn một chút, thu hút fan.
“Cái đồng hồ kia a, tôi nói tôi mua cho chính mình đeo mọi người có tin không?”
“Đúng rồi mọi người đều không tin, vậy còn hỏi tôi làm gì? Muốn biết tôi tặng cho ai à? Tôi chính là không nói cho mọi người biết.”
“Khẳng định không nói cho mọi người, loại chuyện này ngẫm lại đều sẽ biết.”
“Ôn Phi Vũ? Cùng với anh ta không có quan hệ gì, anh ta là thẳng.”
“Tôi từ khi nào có đối tượng kết hôn? Còn sớm, tôi vừa mới thành niên, anh ta không xuống tay được.”
“Lão lưu manh liền có thể? Bạn đừng nói, anh ta ba chữ đều chiếm hết rồi.”
“Vì cái gì không nghĩ tới nữ sinh? Cong đều cong rồi, ép buộc tính cách trở về thẳng cũng là mềm thôi.”
“Tôi cùng anh ta tình cảm như thế nào? Rất tốt a. Vì cái gì tình cảm tốt? Thầy bói nói tôi số vượng phu, anh ta có khả năng muốn bị vượng cả đời.”
Diệp Sơ Dương một bên dựa vào sự sắp xếp trên bàn, một bên lười biếng nói thơ văn trên livetream.
“Muốn tôi xuất bản sách thơ văn? Vậy không được, mọi người muốn là đều biết nói thơ văn hết, ai tới xem tôi livetream nữa.”
“Hình như có tiếng mở cửa? Nha.” Diệp Sơ Dương lười biếng đáp lại lời công kích, ngay sau đó thân mình đột nhiên đứng thẳng, “Hả? Tiếng mở cửa?”
Thiếu niên cặp mắt đào hoa kia dường như là bỗng chốc chứa đầy ngôi sao, sau đó liền sáng lên. Cô không do dự lập tức mở cửa phòng bếp cửa, sau đó dò đầu ra.
Quả nhiên, người đàn ông chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đã đi tới phòng khách.
Đại khái là chú ý tới động tĩnh ở cửa phòng bếp, Diệp Tu Bạch theo bản năng ngước mắt lên, kết quả vừa vặn cùng cặp mắt đào hoa kia đối diện lẫn nhau. Ngay sau đó, sau khi nhóc con nhà anh nháy mắt với anh một cái, rồi chạy về phòng bếp.
Giờ phút này, nhìn trên màn hình một chuỗi dấu chấm hỏi, Diệp Sơ Dương đối với camera ôn nhu cười cười, “Được rồi, hôm nay liền phát đến đây thôi, mọi người đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Mọi người ——
“Mới 6 giờ tối ngủ cái gì mà ngủ? Rồi thức dậy lúc nào?”
“Cho nên đối tượng của anh đã trở về? Trời ạ, tôi muốn xem các người livetream về ngủ!”
“Ngao ngao ngao, đừng đi a! Mau đem đối tượng của cậu cho chúng tôi nhìn xem a!”
“Có đối tượng liền không cần chúng tôi, tạm biệt!”
“6666.”
“?????”
“Chủ Weibo là người không biết xấu hổ trọng sắc hơn fan.”
……
Màn công kích một cái tiếp theo một cái, nhưng mà lại đều bị Diệp Sơ Dương làm lơ.
Cô không chút do dự tắt camera, đóng máy tính, đem chính mình vừa mới nhàn rỗi không có việc gì làm lúc livetream làm chút bánh ngọt quay trở về phòng khách.
Trong lúc nhìn thấy người đàn ông đang cởi cà vạt khỏi cổ áo.
Diệp Sơ Dương: “…… Chú có cần cháu cởi giúp chú không?”