Nói một cách đơn giản là mai không nấu cơm cho chú được.
Nghe thấy vậy, Diệp Tu Bạch rõ ràng vẫn chưa nắm bắt được trọng điểm: "Quay phim? Cậu tìm được việc rồi?"
"Vâng." Diệp Sơ Dương nhìn đèn xanh trước mặt bật lên liền nổ máy: "Vai nam phụ số ba, cảm giác không tồi."
Diệp Tu Bạch trầm ngâm một lúc, cuối cùng tiếp tục nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ thông báo cho giám đốc điều hành, bảo anh ta tìm một quản lý và trợ lý đáng tin cậy."
Diệp Sơ Dương là người thừa kế của nhà họ Diệp. Nếu muốn phát triển trong làng giải trí thì đương nhiên cần phải được Cảnh Hoàn Diệp Thị chống lưng.
Anh nghĩ vậy, khẽ dựa lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn Diệp Sơ Dương trả lời ra sao? Không cần quan tâm.
***
Sau khi về tới chung cư, Diệp Sơ Dương liền chui ngay vào bếp, Diệp Tu Bạch thì về lại thư phòng của nhà mình trao đổi công việc.
Khi giám đốc điều hành nghe thấy ba chữ "Diệp Cửu thiếu", khóe mắt máy liên tục.
Người cấp bậc trùm sò như người thừa kế của nhà họ Diệp lại muốn tiến quân showbiz?
Chắc showbiz năm nay sẽ không thể thái bình.
Nghĩ vậy anh liền vội vàng đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Tu Bạch đứng trong thư phòng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định qua nhà Diệp Sơ Dương xem đối phương rốt cuộc đã bỏ thuốc gì vào bánh kem.
Kết quả là Diệp Tu Bạch vừa mở cửa, bước vào bếp liền nhìn thấy ngay thiếu niên đứng dựa vào bàn chế biến, vừa cắt đậu phụ vừa nói chuyện.
"Ừ, hôm nay livestream xong, tháng này chưa chắc đã có thời gian nữa."
"Tại sao không có thời gian? Vì tôi có công việc rồi."
"Nhìn có vẻ rất trẻ? Tôi vốn dĩ rất trẻ, chưa tới 20, các bạn mới già."
"..."
Lúc này Diệp Tu Bạch mới nhìn thấy máy tính và camera đặt ở bên cạnh. Anh nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: "Cậu đang làm gì vậy?"
Diệp Sơ Dương vốn đang tám nhảm vui vẻ cùng với các bình luận bỗng nhiên nghe thấy vậy liền quay đầu lại, trên gương mặt trắng ngần không giống vẻ ngạc nhiên: "Livestream nấu ăn, chú út sao lại qua đây vậy?"
Diệp Tu Bạch tuy không tiếp xúc với ngành nghề livestream nhưng dù sao Diệp Thị cũng có website livestream, anh trầm ngâm liếc nhìn cậu thiếu niên, nói rất đơn giản: "Tới giúp!"
Ồ, xem ra chú út nhà cô cũng là người nói được làm được.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, cũng không câu nệ: "Vậy giúp cháu rửa cải trắng đi, yên tâm, không quay mặt chú."
"Ừ." Anh nghe thấy vậy liền bước tới bên chậu rửa, cầm một cây cải trắng rất to, cắt hết lá ra, cho vào trong rổ nhỏ để rửa.
Diệp Sơ Dương cũng tranh thủ cơ hội liếc nhìn Diệp Tu Bạch, thấy thần sắc đối phương khá bình tĩnh, thế là cô lại tiếp tục vừa nấu ăn vừa trò chuyện với màn hình bình luận.
[Ôi trời, chú út xuất hiện sao? Giọng nói hay quá!]
[Giọng nói có thể di truyền sao?]
[Streamer không ló mặt, vậy hãy để chú út lộ mặt có được không?]
[Cảm giác chú út rất trẻ? Hãy để chú út lộ mặt nào!]
[Chú út lộ mặt sẽ tặng mười bảo kiếm!]
[Lầu trên, lắm tiền ghê.]
Diệp Sơ Dương hiếm hoi lắm mới không xao lòng trước bảo kiếm, hùng hồn nói: "Không cho xem, mười bảo kiếm mà cũng đòi xem mặt chủ út của tôi? Không có cửa đâu!]
"Không đủ? Đương nhiên là không đủ, mặt của chú ấy đáng giá một tỷ.]
“Vâng, vâng, khoa trương. Thủ pháp tu từ, có hiểu không hả? có điều..."
Diệp Sơ Dương dừng lại, quay đều lén liếc nhìn nửa bên mặt của người đàn ông kia: "Tôi thấy rằng đúng là đáng giá một tỷ."