Có rất nhiều người vẫn luôn suy đoán về quan hệ của Diệp Sơ Dương và Mộ Tấn Hoa.
Bởi vì sau khi đóng xong bộ phim 《 tân sinh 》 Diệp Sơ Dương liền nổi tiếng,sau đó lại càng thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn.
Đầu tiên là ký được hợp đồng với công ty giải trí đứng đầu Hoàn Cảnh. Sau đó là đến các tài nguyên quốc tế có đông đảo người hâm hộ.
So sánh trong giới giải trí này,thì Diệp Sơ Dương tuyệt đối là được thiên vị.
Cho nên người thiên vị cho Diệp Sơ Dương là Mộ Tấn Hoa sao?
Mọi người không biết nên càng thêm tò mò. Đặc biệt là lúc trước chương trình《 chuyên soi minh tinh 》 phát sóng, Diệp Sơ Dương bị lộ ra danh sách người liên hệ trong đó có cả Mộ Tấn Hoa.
Đám phóng viên nhìn tư liệu trong máy ảnh, trong mắt đang không ngừng lập lòe phát sáng..
*
Mộ Tấn Hoa rờì khỏi cục cảnh sát thì trực tiếp trở về công ty, gọi cho bộ phận PR không cần đè ép các thông tin về Diệp Sơ Dương. Nhưng Trực lại nhớ kỹ, để sau này kiện luôn một lần.
Mà Mạc Đình Xuyên đang lái xe, chở Diệp Sơ Dương về nhà cũ của Diệp gia.
Trên đường về, tâm trạng của Mạc Đình Xuyên không tồi nên dò hỏi, “Chuyện giữa cậu và Diệp Tu Bạch, ông nội cậu có biết không?”
“Không biết.” Diệp Sơ Dương câu môi cười cười, “Lão nhân gia đã lớn tuổi như vậy, lúc này nếu nói cho ông nội biết lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì biết làm sao?”
Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên cảm thấy cũng có vài phần đạo lý.
Nếu Diệp lão gia tử biết được con thứ ba của mình cùng với cháu nội của mình có một chân ——
Chắc chắn là đem cái chân này đánh gãy gấp.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy thật khủng bố.
Nghĩ đến điều này, trên mặt Mạc Đình Xuyên xuất hiện vẻ mặt bỡn cợt, tay anh đang lái xe, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng khóe môi kia hơi gợi lên thuyết minh rất nhiều vấn đề ——
Diệp Sơ Dương nâng cằm mình lên, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn anh một cái, “Anh đang cười cái gì?”
“Đang nghĩ đến cảnh chú út cậu bị lão gia tử đánh một trận.” Mạc Đình Xuyên mắt cũng không nháy mắt nghiêm trang nói.
Diệp Sơ Dương: “……”
Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Sơ Dương hỏi, “Đây là anh em,bạn bè tốt của nhau à?”
Vậy mà ngồi xem kịch vui có phải hơi quá đang rồi hay không?
Hơn nữa ——
Làm trò nói trước mặt cô như vậy, không phải là muốn đi tìm chết chứ?.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Mạc Đình Xuyên cũng không sợ chết cho lắm. Hơn nữa mấu chốt nhất còn ở câu sau, không có nói ra. Nhưng lúc này anh nghe Diệp Sơ Dương nói như vậy, hiển nhiên là không nhịn được nữa.
“Không phải mọi người hay gọi là tình plastic sao?” (giống nhựa plastic dẻo dai ấy) Mạc Đình Xuyên thần sắc nhàn nhạt nói.
Diệp Sơ Dương: “……”
Nhìn không ra, Mạc thiếu tướng còn hiểu biết nhiều như vậy.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa lái xe, không bao lâu đã tới nhà cũ của Diệp gia.
Bởi vì lúc đầu Mạc Đình Xuyên nói muốn đi thăm Diệp lão gia tử, nên lúc này Diệp Sơ Dương liền dẫn Mạc Đình Xuyên đi thẳng đến thư phòng trên lầu hai..
Kết quả, vừa mới dẫn Mạc Đình Xuyên vào phòng, thì cô đã lão gia tử đuổi ra ngoài.
Diệp Sơ Dương đứng ở ngoài cửa, nội tâm vô cùng lẫn lộn.
Không biết có phải hay không hay chỉ là ảo giác, cô cảm thấy lão gia tử hình như rất ghét cô. Những người khác, mặc kệ là ai tùy tiện đem một người ra so sánh, thì địa vị của họ so với cô hình như cao hơn cô rất nhiều.
Cô bất đắc dĩ véo véo ấn đường, xoay người đi về phòng mình.
Đến tối, Diệp Sơ Dương nằm trên giường lướt Weibo. Còn Mạc Đình Xuyên sau khi ăn xong cơm chiều xong thì rời đi.
Thật là đáng tiếc cô không thể tận mắt nhìn thấy biểu tình của Mạc Đình Xuyên khi xem được mấy tin tức trên mạng này.