Nhiều nhiều đảm bảo cho cậu như vậy,tôi còn có thể nói gì sao?.
Hồng Vĩnh Kỳ xoa xoa trán không chút mồ hôi của mình, sau đó nói với ba người Diệp Sơ Dương, “Không bằng chúng ta đến văn phòng tôi trao đổi một chút đi?”
“Được.”
Mạc Đình Xuyên nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương và Mộ Tấn Hoa sau đó gật đầu đồng ý với Hồng Vĩnh Kỳ.
Vài phút sau, Hồng Vĩnh Kỳ mang theo ba người đi vào văn phòng mình. Để tìm hiểu thêm tình huống nên nam cảnh sát kia cũng cùng nhau đi vào.
Nam cảnh sát ngồi một bên, lần nữa đem chi tiết vụ án phóng hỏa án nói lại một phen. Sau đó nam cảnh sát lại nói, “Cục trưởng, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại hỏi bảo an của khu biệt thự Diệc Viên số 9. Trong hồ sơ ngày đó Diệp Cửu thiếu chính xác không có ra khỏi cửa.”
Cho nên, sự thật bọn họ suy đoán khác với suy đoán trên mạng..
Nghe vậy, Hồng Vĩnh Kỳ tức khắc nhíu mày.
Sau khi nghe thủ hạ mình kể chi tiết, Hồng Vĩnh Kỳ cũng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quái.
Đầu tiên là bên Diệp Sơ Dương, sau khi biết thân phận của Diệp Sơ Dương, bọn họ ai cũng biết đối phương không đến mức làm ra chuyện như vậy. Như vậy vấn đề xuất hiện trên người Ngu Nhan Trạch.
Chẳng lẽ nói chuyện này sau lưng còn có một chủ mưu khác?
“Diệp Cửu thiếu, không biết cậu suy nghĩ như thế nào về chuyện này??” Nghĩ nghĩ, Hồng Vĩnh Kỳ lại đem hy vọng đặt trên người Diệp Sơ Dương.
Ông ta làm vậy là cũng có đạo lý của ông ta.
Diệp Sơ Dương bất hòa với Ngu Nhan Trạch,vậy thì một số chuyện nào đó hẳn là cô cũng biết chút ít. Còn nếu muốn hỏi tình huống lúc Ngu Nhan Trạch còn sống trừ bản thân Ngu Nhan Trạch ra thì Diệp Sơ Dương là một đối tượng tốt để hỏi.
Thiếu niên nghe câu hỏi sau, hơi hơi nhướng mày, liền nhàn nhạt mở miệng, “Tôi chỉ muốn hỏi, cổ thi thể trong biệt thự kia xác định là Ngu Nhan Trạch sao?”
“Cái này, kết quả giám định DNA tạm thời còn chưa có.” Nam cảnh sát kia trầm mặc, một lúc lâu sau, mở miệng nói.
Kỳ thật vừa nghe đến câu này của Diệp Sơ Dương, một vài người ở đây đều hiểu rõ.
Mà lúc này lại nghe được câu trả lời của nam cảnh sát kia ——
Thật sự rất khó làm người ta không suy nghĩ đến vấn đề khác.
Quả nhiên,sau khi nam cảnh sát kia vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền cười nhạo một tiếng, ngay sau đó liền nói, “Vậy chờ đến lúc xác định được người chết ở biệt thự đó là Ngu Nhan Trạch rồi nói sau.”
*
Câu cuối cùng của Diệp Sơ Dương là một đả kích với Hồng Vĩnh Kỳ và nam cảnh sát kia.
Bất quá bọn họ cũng không tức giận, rốt cuộc lời Diệp Sơ Dương nói cũng rất có đạo lý.
Cuối cùng, Hồng Vĩnh Kỳ vẫn là trơ mặt, lặp đi lặp lại đảm bảo nhiều lần với đám người Mạc Đình Xuyên sau đó mới cười nói tiễn ba người rời đi.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Mạc Đình Xuyên hơi hơi nghiên đầu nhìn thiếu niên đi cạnh mình, nhướng mày nói, “Cậu đâu ra nhiều chuyện như vậy? Trong chốc lát bị khủng bố tập kích, giờ lại nhấc lên chuyện phóng hỏa giết người.”
Mạc Đình Xuyên vừa nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương lập tức dừng bước,quay đầu lại dùng vẻ mặt vô tội mà vô cùng nghiêm túc, “Nói thật, đáp án của vấn đề này tôi cũng rất muốn biết. Nhưng mà không có ai nói cho tôi.”
Mạc Đình Xuyên: “……”
Quả nhiên, lựa chọn nói chuyện cùng Diệp Sơ Dương chính là một sai lầm.
Mạc Đình Xuyên đưa tay véo véo ấn đường, hỏi, “Vậy giờ cậu tính sao? Biệt thự cậu hiện giờ chắc đầy phóng viên ở đó?”
Nghe vậy, Mộ Tấn Hoa đang đứng một bên cũng bồi thêm một câu, “Hoàn Cảnh bên kia cũng toàn là phóng viên.”