"Cậu có giác ngộ như vậy là rất tốt."
Từ Đại Lực vô cùng cảm khái.
Nói thực lòng, anh luôn cảm thấy Diệp Sơ Dương là một người rất kì quặc, sau khi nhận được nhân vật mà những người khác vô cùng mong muốn lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề có thái độ gì đặc biệt biểu hiện ra trên mặt.
Tâm thái như vậy chỉ có người đã hoạt động trong nghề rất lâu rồi mới có thể có được.
Từ Đại Lực lại liếc nhìn Diệp Sơ Dương một lần nữa, sau đó nhếch môi cười.
Nửa giờ sau, chuyên viên trang điểm và thợ chụp hình cũng đã có mặt.
Chuyên viên trang điểm bên cạnh Diệp Sơ Dương là một cô gái còn ít tuổi, cô nhìn chằm chặp mặt Dạ Sơ Dương, nhìn hết bên này lại tới nhìn bên kia, cuối cùng buột miệng nói một câu: "Ặc, da cậu cần gì phải trang điểm nữa?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy bật cười: "Trang điểm nhẹ là được."
"Được, vậy tôi sẽ trang điểm nhẹ nhàng cho cậu." Chuyên viên trang điểm gật đầu, mười phút sau đã hoàn thành công việc.
Diệp Sơ Dương bước vào phòng thử đồ thay đồ.
Tạ Mục Hàm thân phận là công tử nhà giàu, anh ta có hai mặt, một mặt là công tử ôn hòa, dịu dàng, một mặt là ác quỷ rơi xuống địa ngục, chìm đắm trong ma túy.
Diệp Sơ Dương chụp hình tạo hình công tử trước.
Thiếu niên tóc hơi rối, gò má thanh thoát tinh tế, đôi mắt phượng tôn quý nho nhã, trên người mặc một bộ comple màu trắng vừa người càng làm tôn lên dáng người cao ráo của người thiếu niên.
Khi Diệp Sơ Dương bước ra từ phòng thay đồ, nhóm người bên ngoài đều đồng loạt im lặng.
Trợ lý đứng bên cạnh Triệu Vũ Hành sau khi định thần lại, hết nhìn Diệp Sơ Dương lại quay sang nhìn nghệ sĩ nhà mình, không kìm chế nổi liền lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng nhìn thấy người thắng anh Vũ rồi!"
Triệu Vũ Hành: "..." Trợ lý này có lẽ là gian tế do phe địch phái tới?
"Không sai. Xem ra mắt nhìn người của chúng ta đúng là rất tốt." Từ Đại Lực vỗ tay, vội vã gọi mời người, "Chụp hình, tới phần việc của các anh rồi."
Diệp Sơ Dương đứng ở một vị trí, hai tay đút trong túi quần, vai hơi nghiêng xuống, tạo dáng cúi mắt trầm tư.
Thợ chụp hình nhìn thấy Diệp Sơ Dương trong dáng vẻ như vậy, mắt lập tức phát sáng.
"Tốt lắm, cứ duy trì như vậy. Được rồi, đổi tư thế khác." Thợ chụp hình vừa lẩm bẩm vừa liên tục bấm máy. Anh phát hiện ra rằng người mới này đúng là một báu vật! Chỉ cần đứng ở đó thôi cũng có thể tạo cảm giác của công tử gia đình quyền thế.
Như thể đó chính là Tạ Mục Hàn vậy.
Sau một tiếng, Diệp Sơ Dương thay một bộ trang phục khác.
Áo len cổ tròn màu đen kết hợp với quần dài màu đen, để lộ ra xương quai xanh trắng ngần. Người uể oải dựa vào sofa, đôi chân dài miên man bắt chéo gác lên bàn trà trước mặt, ngón tay thon dài ngọc ngà trắng ngần kẹp một điếu thuốc nhỏ dài.
Mắt cô hơi cúi, cắm hơi hất lên, tóc mái màu nâu thậm chí che đi một phần mắt, có điều đuôi mắt dài hơi xếch, toát lên vẻ đê mê.
Đây chính là Tạ Mục Hàm đang đắm chìm trong khoái cảm của ma túy.
"Ok, vô cùng hoàn hảo." Thợ chụp hình chụp xong không khỏi cảm thán, giơ ngón cái về phía Diệp Sơ Dương: "Người anh em, cậu lợi hại đấy! Có hứng thú làm người mẫu cho tôi không?"
Chắc là do biểu hiện của Diệp Sơ Dương quá xuất sắc khiến cho người tới xem rất đông. Bây giờ thợ chụp hình nói vậy, Diệp Sơ Dương còn chưa kịp phản ứng gì, họ đã ngạc nhiên nhướng mày.
Phải biết là thợ chụp hình này không phải chó mèo nào cũng ưng ý. Diệp Sơ Dương có thể khiến anh ta nói ra lời như vậy chứng tỏ cô thực sự xuất sắc.