Lão thực sự rất tức giận nhưng buột phải nuốt khẩu khí này xuống,sau khi kiềm nén xong trên mặt Thu Ân Hoa tươi cười trở lại, đem chén trà đưa tới trước mặt Diệp Sơ Dương, “Cậu uống thử xem, loại trà này vẫn không tồi đâu.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức trở nên tươi cười.
Tay nàng phất quá chung trà, cười nói, “ Trà đại cát lĩnh này nếu chỉ có thể được tính là không tồi, thì trên đời này còn có mấy loại trà có thể uống được chứ?”
Diệp Sơ Dương vừa nói xong câu này, Thu Ân Hoa lập tức sửng sốt, sau đó liền mở to hai mắt ra mà nhìn Diệp Sơ Dươn g, tức giận lúc trươc liền bị cảm xúc khiếp sợ đè xuống.
Lão tò mò hỏi, “Cậu còn biết đây là trà đại cát lĩnh?”
Diệp Sơ Dương nghe vậy, liền cười cười mà gật đầu.
Đây chính là loại trà mà Thu Ân Hoa coi như trân bảo, nàng sao có thể không biết. Nàng trước kia cũng đã mặt dày mày dạn mà quấn lấy lão chỉ để uống được loại trà này của lão.
Diệp Sơ Dương nghĩ đến chuyện trước kia,dưới đáy mắt nàng ý cười càng thâm thúy thêm vài phần.
Mà giờ phút này Thu Ân Hoa còn đang mắt khiếp sợ,chuyện này thật là ngoài ý muốn của lão.
Trà đại cát lĩnh là loại trà luôn vì ‘ trà trung champagne ’, được trồng trên núi cao với độ cao hơn 7000m so với mặt nước biển. Cho dù là xét về vị hay là giá trị, thì những loại trà khác không có loại này có thể đánh đồng được với no.
Nhưng Diệp Sơ Dương chỉ ngửi qua thôi mà có thể biết đây là trà là đại cát lĩnh, thật sự là ngoài sự hiểu biết của người khác mà.
Hơn nữa ——
Điểm này rất giống với Diệp Sơ.
Nghĩ đến đây,trong đầu Thu Ân Hoa lại nhanh chóng xẹt qua một ý tưởng nào đó.
Lão nhìn người thiếu niên trước mắt này, dùng sức mà nhíu mày.
Lão đang nhớ lại có phải mình đã bỏ qua chuyện gì không.
Lúc trước Thiên Diện đã có nói với lão, Diệp Sơ Dương tuy rằng là Diệp gia Cửu Thiếu, nhưng cũng là một đại sư về huyền học.
Diệp Sơ cũng là đại sư về huyền học.
Hơn nữa, lão cũng cảm thấy Diệp Sơ Dương cho lão cảm giác rất giống vớ Diệp Sơ.
Đặc biệt là lúc này, nếu Thu Ân Hoa nhớ không lầm,thì khứu giác của Diệp Sơ tương đối nhạy bén, chỉ cần loại trà nào nàng đã uống qua một lần thì nàng có thể đoán được dễ như trở bàn tay.
Thậm chí lúc trước Thu Ân Hoa còn cười nhạo đối phương là mũi chó.
Như thế nào lão lại cảm thấy trên người Diệp Sơ Dương và Diệp Sơ lại có nhiều điểm giống nhau như vậy?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thu Ân Hoa nhìn về phía Diệp Sơ Dương càng thêm quái dị. Lão cảm thấy, mình nên hỏi một chút cho rõ ràng.
Cho nên, trầm mặt trong nháy mắt, Thu Ân Hoa liền hỏi, “Cậu có quen biết với Diệp Sơ không?”
Lão vừa nói xong, Diệp Sơ Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt liền xuất hiện vẻ mặt thâm thúy.
Nàng không có lập tức trả lời câu hỏi của Thu Ân Hoa, mà chỉ cầm lấy chung trà nhẹ nhấp một ngụm sau đó cười nói, “Tôi uống trà đại cát lĩnh đã là 5 năm trước rồi, lúc ấy tôi nhớ hình như mình mới chỉ mười bảy tám tuổi gì đó,không giống với dáng vẻ bây giờ.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng không nhìn xem vẻ mặt của Thu Ân Hoa mà tiếp tục nói, “Lúc ấy có người nói với tôi tự đến phòng trà của hắn mà tìm,bất kể tôi tìm đượct loại trà nào cho dù là loại trà gì thì hắn nhất định cũng sẽ pha cho tôi uống,..”
Kết quả nàng liền chọn được loại quý nhất.
Diệp Sơ Dương nói xong, ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt hết sức kinh ngạc của Thu Ân Hoa.
Nhìn vẻ mặt của lão,thì hiển nhiên nàng biết là lão cảm thấy không thể nào tin được những lời nàng vừa nói.
Thấy biểu tình của lão vẻ mặt của Diệp Sơ Dương cũng vô cùng bình tĩnh.
“Lão gia tử, lâu rồi không gặp.”
Đột nhiên nghe được bảy chữ đó, Thu Ân Hoa bỗng dưng từ ghế trên đứng lên, sau đó cau mày dùng giọng nói vô cùng cẩn thận hỏi, “Thật là cô à?”
“Đương nhiên là tôi rồi.” Diệp Sơ Dương hướng về phía Thu Ân Hoa cười chớp chớp mắt với lão.