Mấy ngày tiếp theo, Diệp Sơ Dương đều nghỉ ngơi ở đại trạch Lục gia.
Bởi vì làm việc hiệu suất tương đối cao, nên quảng cáo lần này của Carroll nhanh chóng được quay xong. Trong lúc đang quay, thân là người đương nhiệm của Carroll nên ngài Lance đã tới phim trường rất nhiều lần, mỗi lần đến đều mang đến cho Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên vô số phúc lợi.
Đại khái là sám hối vì sự cố bị tập kich ở bờ biển phía tây ngày trước..
Điều này đối với Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên bọn họ đều không có nói gì, dù sao cũng là do đối phương nguyện ý, bọn họ cũng không đòi hỏi.
Trước khi kết thúc quảng cáo, Mạc Tử Nghiên vỗ bả vai Diệp Sơ Dương, cảm khái mà nói, “Tôi cảm thấy đợt quay quảng cáo này đã trãi qua rất nhiều chuyện thật khó quên đối với tôi gặp được cậu cũng là một điều may mắn đối với tôi, hiện tại đã quay xong, tôi trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.”
Diệp Sơ Dương: “Chị đừng có khoa trương như vậy được không, chị cũng phải là đang viết văn để thi đại học.”
Mạc Tử Nghiên: “…… Tên gia hỏa nhà câu thật không có chút tình thú nào cả.”
Nói xong, cô không chút do dự nào mà trợn mắt nhìn Diệp Sơ Dương.
Nhìn biểu cảm của Mạc Tử Nghiêng, Diệp Sơ Dương không tự chủ được mà cong cong khóe môi.
Thật sự mà nói, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên tuy thời gian ở chung với nhau không nhiều lắm, nhưng có khả năng bởi vì hai người cũng coi như hai người đã trãi qua sinh tử cùng nhau, hơn nữa cả hai bên đều hiểu nhau tận gốc rễ, nên thật sự rất hợp nhau.
Hiện tại hai người liền phải tách ra, thật sự thì cũng có một chút thương cảm nho nhỏ.
Mạc Tử Nghiên nhìn thời gian cũng không còn sớm, lôi kéo Diệp Sơ Dương đi tới một góc, mở miệng nói, “ Thân phận kia của cậu vẫn là che giấu cho tốt, lỡ xảy ra chuyện gì thì phiền toái. Dù sao thời gian đến tôi cũng muốn về nước để phát triển, cậu có vấn đề gì thì cứ việc tới tìm tôi. Tỷ tỷ đây che chở cho cậu.”
Lời nói vậy, nhưng Mạc Tử Nghiên cảm thấy khả năng Diệp Sơ Dương tìm nàng không cao lắm.
Diệp Tu Bạch cùng Cảnh Hoàn cũng không phải là ăn cơm trắng.
Bất quá, về đạo lí đối nhân xử thế, Mạc Tử Nghiên cũng có thể hỗ trợ chút ít.
Nghe được lời của Mạc Tử Nghiên, trên mặt Diệp Sơ Dương tức khắc lộ ra một nụ cười. Nàng nhìn Mạc Tử Nghiên gật đầu, ngay sau đó cười nói, “Tôi đã biết, nếu tỷ tỷ có chỗ nào trợ giúp, cũng cứ việc tìm tôi.”
Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương tựa hồ như nhớ tới chuyện gì đó.
Nàng từ trong túi lấy ra một tiểu hạt châu, cũng không biết từ nơi nào móc ra một sợi chỉ tinh tế màu đỏ, sau đó làm trò trước mặt Mạc Tử Nghiên mặt, đem sợi chỉ này gắn vào hạt châu.
Duỗi tay bảo Mạc Tử Nghiên cuối người xuống.
Thấy thế, Mạc Tử Nghiên cũng không có nửa điểm chần chờ, hơi hơi khom lưng xuống, nàng để sát vào người thiếu niên, ngửi được trên người thiếu niên có mùi sữa hơi nhàn nhạt.
Gia hỏa này còn chưa có cai sữa đâu?
Cô còn đang suy nghĩ,thì Diệp Sơ Dương đã đem kia hạt châu kia đeo ở trên cổ của Mạc Tử Nghiên.
Sau khi thắt nút xong, Diệp Sơ Dương mới vỗ vỗ vai Mạc Tử Nghiên, nghiêm túc nói, “Được rồi, hạt châu này có thể làm bùa bình an nên liền tặng cho chị. Không có việc gì thì đừng lấy nó xuống.”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên tức khắc tò mò chớp chớp mắt hỏi, “Hữu dụng như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, chị yên tâm, Diệp đại sư tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt chị.” Diệp Sơ Dương vừa nói, vừa nháy mắt vài cái, ngữ khí mang theo ý trêu đùa cười nói.
Nghe xong, Mạc Tử Nghiên dưới đáy lòng cảm khái một tiếng, lập tức mở miệng nói, “Một khi đã như vậy, tiểu nữ liền đa tạ Diệp đại sư đã tặng đồ, đại sư yên tâm, về sau có sinh ý, tôi tuyệt đối sẽ giới thiệu cậu đầu tiên cho bọn họ.”