“Cậu đây là đang vẽ thứ gì? Đã xấu rồi, xem còn không hiểu nữa.”
Thiên Diện nghiêng mình về phía trước để nhìn, ánh mắt rơi trên đồ án vẽ trên giấy lụa đang để trên bàn, trong mắt thần sắc càng thêm quỷ dị.
Nói thật, theo hắn thấy bản lĩnh vẽ tranh của Diệp Sơ Dương có lẽ là quá kém đi.
Người xem đều không hiểu được, nói chi là quỷ hoặc là cương thi, bọn chúngchắc chắn là không hiểu được rồi?
Thiên Diện nghĩ như thế,nên ánh mắt liền chuyển từ giấy lụa dời đến trên người Diệp Sơ Dương. Kết quả lại phát hiện ra đối phương cười như không cười đang nhìn hắn. Năm ngón tay thon dài kia đang cầm bút chu sa, theo sự chuyển động của năm ngón tay,thì bút chu sa cũng chuyển động theo.
Nhìn rất nhàn nhã dị thường.
Chỉ là, Thiên Diện nhìn ra được trong ánh mắt của Diệp Sơ Dương có một tia ghét bỏ cùng khinh thường hắn.
Thiên Diện: “…… Nếu không cậu nói gì với tôi đi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương buông bút trong tay mình xuống, trực tiếp lấy tờ giấy lụa vừa vẽ xong liền dán ở dưới ót của Thiên Diện. Thiên Diện chớp chớp mắt, theo bản năng liền muốn duỗi tay xé tờ giấy kia xuống, kết quả ngay sau đó ngoài ý muốn hắn lại phát hiện cánh tay mình thế nhưng cứng ngắc không động đậy được!
Trong lúc nhất thời, trên mặt Thiên Diện tức khắc lộ ra thần sắc hoảng sợ, “Chửi thề một tiếng! Đây là tình huống gì? Sao tôi không động đậy được?!”
“Bởi vì anh bị dán bùa à.” Diệp Sơ Dương khẽ cười một tiếng, duỗi tay bóc lá bùa đang dán trên đầu Thiên Diện xuống, sau đó giữa các ngón tay hơi động một chút, giấy lụa kia liền bùng lên một tia ngọn lửa, cuối cùng đem giấy lụa kia đốt cháy không còn một mảnh.
Sau khi xem xong chiêu thức đấy của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện cùng Thiên Giác cả hai người hoàn toàn đều sợ ngây người ra.
Hai anh em nhà họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lại tiếp tục trầm mặc.
Thế giới này vô biên việc lạ gì cũng có.
Không phải là bọn họ vừa xem ma thuật đi?
“Được rồi, hiện tại tôi đã thật sự tin tưởng cậu rất lợi hại rồi. Cho nên chuyện lão nhân gia cậu muốn xử lý như thế nào?” Thiên Giác im lặng một lúc rồi mở miệng dò hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ là phất phất tay về phía hai người, ý bảo hai người đi ra ngoài đợi.
Thấy thế, Thiên Diện tuy rằng vẫn còn rất lo lắng Thu Ân Hoa, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã chứng kiến được bản lĩnh thực sự của Diệp Sơ Dương,với lại giờ đây hắn cũng không có lựa chọn nào nữa, nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn rời phòng cùng với Thiên Giác.
Chờ hai người đều đi ra ngoài, Diệp Sơ Dương mới tiếp tục cầm lấy bút chu sa, động tác trên tay cực nhanh phác hoạ ra một đồ án hình dạng kỳ quái trên giấy lụa, sau đó nàng lập tức cắn chảy máu ngón tay mình, phát họa lần nữa theo đồ án kia, dán ở trên ót của Thu Ân Hoa.
Chỉ ngắn ngủn vài giây sau, Diệp Sơ Dương liền nhìn thấy một đoàn khí đen xuất hiện trên người Thu Ân Hoa, những hắc khí đó phảng phất từ trong người Thu Ân Hoa bò ra. Cuối cùng cũng chậm rãi mà tụ tập lại trên lá bùa kia.
Theo thời gian trôi qua,thì màu sáng của lá bùa kia cũng dần dần chuyển sang màu xám.
Đến một khắc cuối cùng, khi vệt hắc khí kia cũng biến mất, lá bùa chú cũng trong nháy mắt mà biến thành tro tàn.
Giống như hết thảy những chuyện này chưa từng xuất hiện qua.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cẩn thận nhìn thoáng qua Thu Ân Hoa, thấy sắc mặt đối phương bắt đầu dần dần khôi phục, lúc này nàng mới thả lỏng nhẹ nhàng.
Trên cơ bản là không có vấn đề gì nữa rồi, chỉ cần chờ Thu Ân Hoa tỉnh lại thì mọi chuyện liền xong,không còn nguy hiểm gì nữa.
Diệp Sơ Dương xoay người rời đi ra ngoài, vừa mở cửa ra liền đối diện với thượng hai cặp mắt giống nhau như đúc.
Thiên Diện cùng Thiên Giác hai người vừa nhìn thấy đến Diệp Sơ Dương từ trong phòng đi ra, không chút suy nghĩ liền hỏi, “Đã giải quyết xong chuyện rồi à? Lão nhân gia như thế nào rồi?”
Trong lời nói hai người đều mang theo lo lắng và kỳ vọng.