Nghe Thiên Diện nói vậy, Diệp Sơ Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng đặt tiểu hạt châu kia trên đầu giường của Thu Ân Hoa vốn dĩ chính là để hấp thu oán khí cùng sát khí trong cơ thể của Thu Ân Hoa.
Nếu là vô dụng,thì mới có thể làm cho Diệp Sơ Dương cảm thấy kỳ quái.
Hai người cùng đi vào phòng của Thu Ân Hoa, Thiên Giác đã đứng ở đầu giường, cau mày nhìn chằm chằm Thu Ân Hoa. Hắn chú ý tới Diệp Sơ Dương và Thiên Diện hai người cùng nhau tiến vào.
Hắn tức khắc nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Là vấn đề nằm trên ác ma chi mắt của hoàng thất nước M.” Diệp Sơ Dương lãnh đạm nói, ngay sau đó nàng đem toàn bộ hiểu biết của mình về ác ma chi mắt này nói ra một lần, trong đó bao gồm cả truyền thuyết về nó.
Nghe xong, Thiên Diện cùng Thiên Giác đều rơi vào trầm mặc.
Tuy rằng Thiên Diện lúc trước cũng đã ở chung mấy ngày với Diệp Sơ Dương, cũng biết một được một chút chuyện kỳ quái. Nhưng lúc này nghe Diệp Sơ Dương nói, hắn vẫn là cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
Đến Thiên Diện còn cảm thấy như vậy, càng không cần phải nói đến Thiên Giác.
Thiên Giác sắc mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng cặp mắt kia lại thập phần hồ nghi, liếc mắt một cái nhìn về Diệp Sơ Dương, ý tứ trong mắt hiện lên muốn xác minh ——
Cậu đang nghiêm túc sao?
Cậu không phải là đang giỡn cùng tôi chứ.
Đại khái ý tư hắn chính là như vậy.
Sau đó, hắn dùng ánh mắt hồ nghi như vậy mà nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương một lúc lâu, sau đó Thiên Giác mới mở miệng, “Nghe xong tôi vô pháp tiếp thu.”
Tuy rằng Thiên Giác là boss của CG, nhưng ở thời đại khoa học này hắn đối mấy thứ này vẫn là cảm thấy thật ngoài ý muốn, không đáng tin cho lắm.
Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn hắn, có vài phần không để ý đến hắn, “Tôi tốt xấu là cũng là một thầy phong thuỷ, ngày thường còn bày sạp đoán mệnh ngoài phố,nếu có thể nói ra điểm gì đó làm anh tin một chút, có phải hay không anh sẽ cho tôi chút mặt mũi?”
Nàng là loại thầy bói có thể nói mấy lời vớ vẩn sao?
Nếu tôi nói ra điều gì làm anh tin tưởng một chút thì anh có thể không cho rằng tôi nói nổi đâu.
Điều này,làm cho Diệp Sơ Dương rối rắm một chút.
Mà nghe được lời này Thiên Diện cùng Thiên Giác lại trầm mặc lần nữa.
Vì sao nghe những lời này của cậu, có vẻ giống như còn có chút tự hào về bản thân nữa?
Hai anh em vô ngữ mà run rẩy khóe miệng một chút, tiếp tục nhìn Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương bị ánh mắt của hai người này nhìn chằm chằm, theo bản năng liền duỗi tay sờ sờ cái mũi của mình,liền vươn tay lấy ba lô của mình ra.
Ngay sau đó lại rút ra một ít giấy lụa cùng với bút chu sa.
Thấy thế, Thiên Diện trở nên tò mò liền quan sát các đồ vật của Diệp Sơ Dương để ở trên bàn, hắn cầm lấy một tờ giấy lụa liền nói, “Ai, thứ này có phải là thứ dùng để bắt quỷ hay không?” Hắn vừa nói, vừa khoa tay múa chân một chút, lại nói, “Thứ này dán ở dưới ót con quỷ liền kia,nó liền bất động.”
Diệp Sơ Dương: “Nhìn không ra được anh còn hiểu biết về nước Z nữa.”
Thiên Diện cười hắc hắc, “Cũng thường thôi. Tôi trước kia đặc biệt thích xem phim của nước Z. Cái gì Tây Du Ký,cái gì mà thần thoại mừng bảy nàng tiên.”
Diệp Sơ Dương: “Phải không? Nhưng cái mà anh nói dán bùa vào ót đứng im bất động,cái đó gọi là cương thi, không phải là quỷ.”
Thiên Diện: “……” Nói một câu thôi mà cũng bị chỉnh thê thảm vậy à.
Thiên Diện yên lặng đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán mình, liền bĩu môi, “Được rồi, cương thi thì gọi là cương thi. Nhưng cậu lấy mấy cái này tới làm gì? Sư phụ tôi chẳng lẽ đã biến thành cương thi?”
Diệp Sơ Dương: “Tôi cảm thấy người động não được như anh thật thích hợp làm biên kịch ở giới giải trí đấy, anh cảm thấy lời đề nghị này thế nào?”
Thế nào, đương nhiên là chẳng ra gì rồi.
Đừng tưởng hắn không nghe được Diệp Sơ Dương đây là đang trào phúng hắn.
Thiên Diện hừ hừ một tiếng, cũng không thèm nói chuyện nữa, chỉ đang nhìn thiếu niên cầm bút chu sa kia vẽ lên trên giấy lụa một hình thù kỳ quái.