Mạc Tử Nghiên nhìn thấy Diệp Sơ Dương bước ra khỏi phòng,liền chỉ vào Thiên Giác mà chất vấn, “Gia hỏa này như thế nào mà từ phòng nghỉ của cậu đi ra? Các ngươi trốn tôi làm chuyện gì rồi?”
Mạc Tử Nghiên đã thấy qua bộ dáng của người này lúc Thiên Diện đến đón Diệp Sơ Dương, nên rõ ràng gã này hôm qua đã để Diệp Sơ Sương ngủ lại nhà hắn.
Lúc này cô nhìn thấy gia hỏa này đi ra từ phòng của Diệp Sơ Dương, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái.
Diệp Sơ Dương nghe Mạc Tử Nghiên nói xong, lập tức trở nên vô cùng bất đắc dĩ véo véo ấn đường.
“Trốn chị làm cái gì chứ? Chỉ là thảo luận chút chuyện mà thôi.” Nói xong hoàn toàn vô ngữ.
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên bĩu môi.
Nhưng mà lúc này cũng không biết có phải hay không Thiên Giác cảm thấy sự tình ầm ĩ còn chưa đủ lớn,hắn nhìn Diệp Sơ Dương,lại nhìn sang Mạc Tử Nghiên đang đứng một bên, bỗng nhiên mở miệng nói, “Chúng ta khi nào đi? Tôi chờ không kịp.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Mạc Tử Nghiên: “……???”, cô trầm mặc hai giây, sau đó dùng vẻ mặt kỳ quái mà nhìn Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương khóe miệng không tự giác run rẩy hai cái ——
Sau đó nàng cũng dùng vẻ mặt vô biểu tình mà quay đầu, nhìn về phía Thiên Giác, nói, “Anh đừng hiểu lầm, tôi cùng với cô ấy không phải là loại quan hệ như anh nghĩ đâu “. Cho nên không cần thiết phải nói những lời làm cho người ta hiểu lầm.
Diệp Sơ Dương nói câu này ý ngoài lời là rất rõ ràng minh bạch.
Quả nhiên, Thiên Giác ở nghe vậy liền méo miệng, sau đó không nói cái gì nữa.
Thấy thế, Mạc Tử Nghiên cái gì cũng đã minh bạch.
Cho nên nói nửa ngày, gia hỏa trước mắt này đang chơi nàng? Thật là ——
Thiếu đánh mà!
Mạc Tử Nghiên nhìn thoáng qua thời gian cũng đã không còn sớm lắm, lập tức phất tay với Diệp Sơ Dương, “Được rồi, tôi cũng không quấy rầy hai người nữa. Sớm một chút đi giải quyết công việc rồi về sớm chút. Thật là…… Tôi còn muốn ăn cơm cậu làm nữa đó.”
Trên thực tế, giống như Lục Cảnh Hành đã từng nói, ăn qua cơm của Diệp Sơ Dương nấu,thì đồ ăn của những người khác nấu đều giống nhau.
Không thú vị gì cả.
Nhưng là lúc này Diệp Sơ Dương lại có chuyện vội,nên cũng không có biện pháp.
Nghĩ tới điều này, Mạc Tử Nghiên ai oán liếc mắt nhìn Diệp Sơ Dương một cái, sau đó xoay người đi.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cái liếc mắt kia khiến cho nàng cam thấy giống như mình là một gã mất trí phụ lòng vậy.
Diệp Sơ Dương cảm thấy buồn cười mà xoa xoa ấn đường mình, sau đó nhìn về phía Thiên Giác, lên giọng nói, “Đi thôi, đi xem Thu lão gia tử.”
Nghe vậy, Thiên Giác cũng không có cự tuyệt.
Bên trong xe, Túc Ngũ ngồi ở ghế chuẩn bị lái xe, nhưng mà tâm tư của hắn lại trước sau lại dừng ở trên người đàn ông ngồi phía sau bên cạnh Cửu Thiếu nhà mình.
Hắn không thể nghĩ tới đương gia tổ ám sát của CG thế nhưng sẽ xuất hiện bên cạnh Cửu Thiếu bọn họ, hơn nữa phía trước hai người còn phát sinh dây dưa với nhau một đoạn.
Cái này làm cho Túc Ngũ cảm thấy trong lòng thật khó chịu.
Lúc trước Tam Gia đem hắn lưu lại nơi này chính là vì để cho hắn bảo hộ Diệp Cửu thiếu, kết quả đến cuối cùng vẫn để cho Cửu Thiếu nhà bọn tự hóa giải nguy hiểm.
Điều này, làm cho Túc Ngũ sắc mặt hơi hơi căng thẳng.
Thiên Giác là một người mẫn cảm, nếu không hắn cũng sẽ không sống được đến bây giờ. Hắn chú ý tới Túc Ngũ từ kính chiếu hậu, tức khắc khóe miệng câu môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Sau đó hắn thả lỏng thân mình dựa vào ghế ngồi sau lưng, thần sắc lãnh đạm, bình tĩnh mở miệng, “Cậu không cần phải để ý tôi đâu, cậu yên tâm, CG chúng tôi tuyệt đối sẽ không xuống tay với Cửu thiếu nhà các cậu đâu.”
Nhìn bộ dáng của thuộc hạ kia, có điểm hoảng sợ.
Nhưng nếu Diệp Sơ Dương muốn cứu lão nhân kia,thì hắn hiển nhiên sẽ không ra tay với nàng.