“Không tính.”
Diệp Sơ Dương vừa nói vừa trợn trắng mắt nhìn hắn.
Dạo nhà thổ cái rắm.
Chẳng lẽ còn có thể bị dính mấy loại bệnh kia sao?
Nàng đưa ra tay véo véo ấn đường, lại hỏi lần nữa “ Anh cẩn thận nghĩ lại thử, gần đây nhất ông ấy đi đâu,làm gì,anh suy nghĩ kỹ lại đi?”
Nàng vừa nói xong, Thiên Diệu cũng không cười nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ hồi tưởng lại công việc gần đây của sư phụ mình. Suy tư nửa ngày, Thiên Diện bỗng nhiên vươn tay tát vào đầu mình một cái, trong mắt hắn hiện ra tia sáng long lanh.
Ánh mắt hắn trong suốt nhìn thiếu niên trước mắt, nói một tiếng ‘ cậu chờ một chút ’, liền chạy ra khỏi phòng.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương chỉ là nhướng mày, tìm một chỗ gần đó rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra gọi cho chú út nhà mình.
Bởi vì lúc trước đã lấy được bản thiết kế của vũ khí mới nên hai người Diệp Tu Bạch cùng Lục Cảnh Hành hai người giờ phút này đã khởi hành rời đi khỏi nơi này, đến vùng ngoại thành xa xôi hẻo lánh.
Dựa theo cách nói của hai người thì phỏng chừng trong một thời gian tới sẽ không trở về.
Lúc đi cả hai người đều gặp riêng Diệp Sơ Dương để dặn dò, nói cái gì mà đất nước L đang là lúc loạn lạc, ngày thường phải an an phận phận đợi bọn hắn trở về, bọn hắn không hy vọng lúc trở về lại không tìm thấy người.
Diệp Sơ Dương tỏ vẻ nghi hoặc, Diệp Tu Bạch báo cho nàng thì cũng là tính bình thường,dù sao hai người cũng có quan hệ yêu đương. Nhưng còn Lục Cảnh Hành thì ——
Chắc giống như là ba nàng.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương không khỏi cong cong khóe miệng mỉm cười.
Cũng đúng lúc này, Thiên Diệu đẩy cửa ra đi vào. Hắn hưng phấn ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn về phía thiếu niên trên mặt trên mặt vẫn còn đang tươi cười.
Hắn chớp chớp mắt, “Vừa rồi sắc mặt cậu vẫn luôn âm trầm, như thế nào lúc này bỗng nhiên lại vui vẻ như vậy?”
“Đang nghĩ đến người khác.” Diệp Sơ Dương hướng về hắn nhướng mày, ngay sau đó ánh mắt liền dừng lại chiếc hộp đang ở trong tay hắn.
Một cái hộp dùng để đựng vật phẩm trang sức, bên ngoài còn dán mấy cái tiểu cảnh, thoạt nhìn rất là trang nhã cao quý.
Vừa thấy liền biết là thứ tốt.
Cũng không biết Thiên Diện đem thứ này lại đây là có ý gì.
Nhìn đến ánh mắt của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện liền lôi kéo Diệp Sơ Dương đi đến một bên trên sô pha ngồi xuống, sau đó ở trước mặt Diệp Sơ Dương hắn liền mở cái hộp kia ra.
Vừa mở ra hộp, liền nghênh diện một cổ sát khí thẳng tắp đến tận trời trực tiếp nhào vào mặt của Diệp Sơ Dương.
Nàng lập tức nghiêng đầu, lướt qua cổ tử sát khí kia.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cũng không biết nghĩ tới gì mà Diệp Sơ Dương sau khi cảm nhận được cổ sát khí này thì khóe miệng nàng không tự giác mỉm cười một chút, dưới đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng thâm ý.
Đúng lúc này, Diệp Sơ Dương liền nghe được lời giải thích của Thiên Diện.
Hắn nói, “Bảy ngày trước sư phụ ta trộm đi của hoàng thất nước M một kiện bảo bối tổ truyền là Ác ma chi mắt này. Không biết thứ này có phải hay không có quan hệ với sư phụ tôi. Cậu xem thử giúp tôi?”
“Ác ma chi mắt?” Nghe đến bốn chữ đó Diệp Sơ Dương lại một lần đưa mắt nhìn về đồ vật trong tay Thiên Diện.
Thiên Diện đem ác ma chi này lấy ra đặt vào lòng bàn tay của nàng, lúc này Diệp Sơ Dương có thể xem rõ ràng.
Ác ma chi mắt là một loại vật phẩm trang sức, vòng cổ hoặc là lắc tay đều có. Mà ác ma chi mắt của hoàng thất nước M là một sợi dây chuyền. Dây chuyền này thì cũng bình thương thôi này nhưng mà điếu trụy (thứ gắn vào sợi dây chuyền) của dây chuyền này là hình đôi mắt ác ma chi mắt.
Điếu trụy này hình trứng, ở giữa có bốn vòng sợi tơ màu đen, sau đó mới là tròng mắt màu lam, tròng mắt mới nhìn sinh động như thật, nhưng nếu nhìn chằm chằm nó thì giống như nó cũng đang nhìn lại chằm chằm vào mình.