(Lời edit: Mình xin đính chính chút nhé trong các chương trước Thiên Diện mà mình nhầm thành Thiên Diệu nên từ chương này trở đi mình chỉnh lại thành Thiên Diện nhé,còn Lục Cảnh Hành thì mình để nguyên vì trong bản convert ảnh cũng tên Lục Cảnh Hành. Với lại trước kia mình môn văn chỉ đủ 5 phẩy thôi nên mong mọi người thông cảm,không thể chém gió thành bão được :D)
Lúc đó Diệp Sơ cũng không biết thân phận thật sự của Thu Ân Hoa là gì, chỉ nghe đối phương khoe là mình có một đồ đệ rất xuất sắc, hắn rất vừa lòng.
Cho nên đồ đệ này của hắn hẳn là Thiên Diệu đi?
Trong một khoảng thời gian ngắn, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương trở nên kỳ quái.
Mà một bên Thiên Diệu nhìn đến biểu tình kỳ quái này của Diệp Sơ Dương,tâm tình của hắn đột nhiên rơi thẳng xuống vực sâu,chẳng lẽ bệnh tình của sư phụ hắn không thể cứu được sao?
Thiên Diện không kịp suy nghĩ nhiều liền kéo cánh tay của Diệp Sơ Dương, hỏi, “Diệp Cửu thiếu xin cậu hãy cứu lấy sư phụ tôi đi, tôi xin thề từ nay về sau sẽ không bao giờ kêu cậu là tiểu khả ái nữa đâu.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Nói thật, điều kiện này khó có thể làm cho người khác hài lòng,cũng mệt cho hắn có thể nghĩ ra được.
Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ mà đẩy móng vuốt của đối phương ra khỏi cánh tay mình,giọng cậu trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Tốt xấu gì hắn cũng là đồ đệ của bạn vong niên mình, thôi thì bỏ bốn lấy năm tính theo bối phận thì hắn cũng được xem như là đồ đệ của mình.
Cần thiết phải cho hắn thái độ tốt một chút.
Vậy nên Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ cảm thấy sư phụ anh có chút quen mắt mà thôi. Anh đừng vận động não nhiều quá.”
Thiên Diện: “…… Vậy à, có thật không đó?” Hắn kinh ngạc mà rống lên.
Thiên Diện thu lại biểu tình lo lắng,sau đó mở miệng dò hỏi “Cho nên sư phụ tôi còn có thể cứu được?”
“Được.”
Lúc nói ra chữ này, Diệp Sơ Dương không hề có nửa điểm do dự. Thiên Diện vừa nghe được lời của nàng,biểu tình trên mặt hắn trở nên kinh hỉ,thấy vậy đáy lòng nàng không khỏi cảm khái một tiếng ——
Lúc trước nàng cảm thấy Thiên Diệu tên gia hỏa này dường như rất lợi hại, dù gì hắn cũng nổi danh là một thần trộm khét tiếng, danh hào này ai ai cũng biết cả. Nhưng giờ này đứng chung với hắn, nàng bỗng nhiên cảm thấy tên gia hỏa trước mắt nàng giờ này giống y chang môt đứa trẻ con.
Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương dưới đáy lòng khẽ cười. Sau đó nàng đưa tay vào trong túi mình lấy ra một hạt châu màu xanh lam đặt trên đầu giường của Thu Ân Hoa.
Thấy thế, Thiên Diện theo bản năng liền đưa tay ra đụng thử vào hạt châu kia, kết quả giây tiếp theo mu bàn tay hắn đột nhiên bị Diệp Sơ Dương đánh một phát, nàng tức giận nói, “Đem móng vuốt của anh thu hồi lại cho tôi.”
Thiên Diện: “…… Ôi chao, tiểu khả ái, bộ dáng nghiêm túc của cậu thật không đáng yêu chút nào cả.”
Nhìn cũng có chút đáng sợ.
Thiên Diện tay còn sờ sờ cái mũi, yên lặng mà lui về phía sau nửa bước, muốn cách xa Diệp Sơ Dương một chút.
Diệp Sơ Dương tốt xấu cũng cũng đã mở thiên nhãn, nên tất nhiên là nhìn thấy động tác của đối phương, nàng ôm hai tay xoay người nhìn hắn.
Thiên Diện: “……”
Diệp Sơ Dương: “Tôi vừa mới đặt hạt châu ở nơi này tuy có thể hấp thu được oán khí cùng sát khí trên người sư phụ anh, nhưng đây cũng không phải biện pháp tốt nhất.”
Dựa theo tức khí dày đặc xoay quanh trên người của Thu Ân Hoa thì chờ đến lúc hạt châu này biến sắc trở nên vô dụng cũng hấp thu không hết được tức khí này.
Cách này chỉ là biện pháp để kéo dài thời gian mà thôi.
“ Vậy biện pháp tốt nhất là gì?” Thiên Diện nhỏ giọng hỏi.
“Sư phụ anh lúc xảy ra chuyện hẳn là không phải ở đây? Cho nên anh có biết sư phụ anh gần đây nhất làm gì không?” Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn lão giả trên giường, mở miệng dò hỏi.
Lúc trước Thiên Diện nói hắn hoài nghi sư phụ mình trúng tà thuật, hiện tại Diệp Sơ Dương cẩn thận quan sát một chút, xác thực là có khả năng này.
Trên người Thu Ân Hoa không có gì nghiệp chướng gì, cho nên hẳn là không tồn tại loại chuyện oán linh báo thù.
Cho nên, trúng tà thuật là có khả năng vô cùng lớn.
Thiên Diện nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, duỗi tay gãi gãi đầu, tự hỏi nửa ngày cũng không nghĩ ra được sư phụ nhà mình gần đây nhất đi làm cái gì.
Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên nghe Thiên Diệu nói một câu, “Dạo nhà thổ có tính không?” (dạo kĩ viện ấy ;D)
Diệp Sơ Dương: “……”