Chính xác là không có khả năng.
Bởi vì Lục Cảnh Hành sao có thể đi bao dưỡng một người như vậy?
Không tồn tại.
Diệp Sơ Dương cong cong khóe miệng, cũng không quá để ý đến. Đối với thân phận Diệp gia Cửu Thiếu của nàng, một ngày nào đó tất cả mọi người sẽ biết. Hơn nữa Diệp Sơ Dương cũng không tính toán gạt ai cả.
Loại chuyện này vẫn là cần cơ duyên.
Bất quá ——
Diệp Sơ Dương chớp mắt nhìn về phía Lục Cảnh Hành bên cạnh, nghĩ vẫn nên báo cho hắn một tiếng. Nàng bò từ trong lòng ngực Diệp Tu Bạch ra, duỗi tay chọc chọc bả vai của hắn, “Này, anh nhìn xem, có cần phải áp mấy cái tin tức này xuống hay không?”
Hắn còn đang suy nghĩ về thân phận của Diệp Tu Bạch thì Lục Cảnh Hành đột nhiên nghe được một câu không đầu đuôi như thế, ngước mắt lên theo bản năng, ánh mắt vừa lúc dừng lại trên màn hình di động của Diệp Sơ Dương.
Sau đó liền thấy được mấy tin tức về hắn.
Hắn có chút ngoài ý muốn mà chớp chớp mắt, cuối cùng dùng một loại biểu tình vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Diệp Sơ Dương mà nói: “Thật ra cũng không sao, dù sao tôi cũng rất nhiều lần được lên báo tài chính kinh tế rồi.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Làm ơn ai giải thích hộ cho nàng là lời kia của hắn không mang theo tính chất khoe khoang đi?
Diệp Sơ Dương khóe miệng run rẩy một chút, cuối cùng cũng nhận mệnh thu lại điện thoại từ tay hắn.
Nếu Lục Cảnh Hành đã nói như vậy, vậy thì đại khái cũng không có quan hệ gì với mình.
Trở về đến đại trạch Lục gia, vừa vặn đụng phải Mạc Tử Nghiên đang xuống uống nước. Tóc tai cô như một ổ rơm bị gà bới, chớp chớp mắt, một khắc nhìn đến Diệp Sơ Dương, đầu óc khốn đốn toàn bộ đều biến mất không còn một mảnh.
“Diệp Tử, tin tức trên mạng cậu xem chưa?”
Mạc Tử Nghiên đang nói chính là chuyện mọi người đang đào bới thân phận của Diệp Sơ Dương.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương theo bản năng liền gật gật đầu, sau đó có chút buồn cười nói, “Làm khó chị rồi, như vậy mà còn nhớ rõ để nhắc nhở em.”
“Thì không phải do chị thích cậu sao.” Nhắc nhở Diệp Sơ Dương xong, Mạc Tử Nghiên phất phất tay với ba người, xoay người đi vào phòng mình.
Mặc Tử Nghiên hoàn toàn không biết lời nói của mình đối với ba người còn lại trong hiện trường lại có ý nghĩa khác nhau như thế nào.
Diệp Sơ Dương nghe Mạc Tử Nghiên vừa nói xong một câu kia lập tức trầm mặc cuối đầu xuống.
Sau đó, nàng lén quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông kia ——
Biểu tình trên mặt của Lục Cảnh Hành so với biểu tình của Diệp Sơ Dương thì không khác nhau lắm, cùng một dáng vẻ say mê, chỉ là so Diệp Sơ Dương thì có biểu tình của hắn là đang chờ xem kịch vui. Đến nỗi Diệp Tu Bạch ——
Không cần nói cũng biết đối phương hiện tại có bao nhiêu đáng sợ.
Nhóc con nhà mình ngay trước mặt hắn bị một phụ nữ khác tỏ tình.
Không muốn sống nữa à.
Diệp Tu Bạch im lặng đưa mắt nhìn thoáng qua nhóc con nhà, sau đó xoay người đi thẳng về phòng mình.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không do dự, lập tức liền chạy theo. Ỷ vào dáng người nhỏ nhắn của mình trước khi Diệp Tu Bach đóng cửa lại thì nàng không tốn chút sức nào đã chen vào được.
Nàng hắc hắc cười ngây ngô với người đàn ông đang đứng trước mặt nàng.
“Chú đừng giận dỗi mà, Mạc Tử Nghiên nói thích cháu không phải là loại thích của tình cảm nam nữ đâu.” Diệp Sơ Dương một bên khẽ meo meo vươn tay túm chặt lấy góc áo của Diệp Tu Bạch, một bên giải thích nói.
Mạc Tử Nghiên từ sau khi biết thân phận thật sự của nàng, thì vẫn luôn chiếu cố cho nàng khắp mọi nơi. Xem nàng như em gái mà đối đãi.
Từ chuyện vừa rồi trong tình trạng tóc như ổ rơm mà cô còn nhớ để nhắc nhở Diệp Sơ Dương về chuyện trên Weibo cũng đủ để nhìn ra cô thật sự đối tốt với Diệp Sơ Dương
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn thằng nhóc con nhà mình, giọng lạnh lạnh nói, “Lúc này rồi mà còn nói giúp cho cô ta, chú cảm thấy cậu quá quá đắc ý vênh váo,sắp lên trời được rồi.”