Diệp Sơ Dương đang nghiêm túc thảo luận giá cá với Lục Cảnh Hành
Hai người bày ra bộ dáng ngươi một câu ta một câu, làm Diệp Tu Bạch ngồi một bên rất là bất đắc dĩ hắn lấy tay day day ấn đường của mình.
Vốn dĩ Lục Cảnh Hành đối với những người thân quen luôn bày ra bộ dạng không đứng đắn, hiện tại đụng phải nhóc con nhà mình, cả người như muốn bay lên.
Nhưng như vậy cũng khá tốt.
Ít ra nhóc con nhà hắn sẽ không phải nhàm chán.
Trong khi Diệp Tu Bạch đang nghĩ ngợi thì một bên Lục Cảnh Hành vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hắn nghĩ nếu bái sư đã không thành thì hỏi một chút chuyện khác chắc không vấn đề gì.
Vì thế lần thứ hai hắn thật cẩn thận đến trước mặt đến Diệp Sơ Dương lại có vài phần khẩn trương lén lút xoa tay, nhỏ giọng hỏi, “ Diệp đại sư à, anh đây không cần bái sư nữa, cậu có thể xem giúp anh, khi nào thì anh chết không.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Diệp Sơ Dương đã gặp qua rất nhiều người, đồng thời xem cũng xem số mệnh cho rất nhiều người. Nhưng trong số đó không có một ai giống như Lục Cảnh Hành lúc này, mở miệng ra liền hỏi ——
Ngươi xem giúp ta khi nào thì ta chết!
Ngươi thật có lòng à?
Diệp Sơ Dương thật sự không nói lên lời, khóe miệng run run một chút, nàng đưa tay xoa xoa ấn đường, liền tức giận nói, “Đại khái là ngày mai đi.”
Lục Cảnh Hành: “…… Cậu nghiêm túc à? Nếu đúng như vậy, tôi hôm nay phải trở về gấp để viết di chúc.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không chút khách khí mà trừng mắt với hắn.
Lúc nầy trong xe, Diệp Sơ Dương đã tháo toàn bộ mũ,khẩu trang xuống nên Lục Cảnh Hành có thể rõ ràng biểu cảm đó của Diệp Sơ Dương
Vì thế, hắn biết Diệp Sơ Dương chỉ là đang nói đùa nên Lục Cảnh Hành lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch tươi cười với Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: “……”
Thấy biểu tình bất đắc dĩ của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hành vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn lại duỗi tay chọc chọc vào cánh tay của Diệp Sơ Dương mà nói, “Diệp đại sư, cậu nói một chút đi mà?”
Nhìn bộ dáng này của Lục Cảnh Hành giống như hắn thật sự rất muốn biết về số mệnh của mình như thế nào.
Thấy thế nên Diệp Sơ Dương một lúc sau mới mở miệng nói, “Trước đưa bao lì xì cho tôi.”
Lục Cảnh Hành: “…… Quan hệ chúng ta tốt như vậy mà cậu còn muốn thu bao lì xì nữa sao?”
Nghe Diệp Sơ Dương nói đến hai chữ ‘ lì xì ’ kia, nội tâm Lục Cảnh Hành có thể nói là tương đối phức tạp.
Giống như tâm tình của hắn lúc nghe được Diệp Sơ Dương nói phí bái sư chỉ giảm giá hai mươi phần trăm không thể bớt thêm.
Hắn thở dài một hơi, nhưng hắn thật sự rất muốn biết số mệnh của mình, nên hắn chỉ tự hỏi vài giây, sau đó lấy ra di động ra, click mở WeChat của Diệp Sơ Dương, chuyển khoản qua.
Động tác này liền một mạch, tương đối lưu loát.
Diệp Sơ Dương nghe được di động vang lên một tiếng ‘ đinh ’, theo bản năng nàng liền lấy di động ra nhìn thoáng qua.
Lục Cảnh Hành thật không hổ là Lục Cảnh Hành, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng động tác lại nhanh chóng dứt khoát hơn bất cứ ai. Hơn nữa, con số báo trên di điên thoại kia số tiền cũng không nhỏ.
Nói ngắn gọn chính là rất hào phóng.
Vừa chuyển tiền xong, Lục Cảnh Hành liền nháy mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương, ý tứ trong mắt tương đối rõ ràng.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ngay sau đó, nàng liền mở miệng nói, “Lục nhị gia yên tâm, anh là người có phúc, cả đời này tuy rằng không thể nói là quá thuận lợi, nhưng là nói đến việc chết, thì có khả năng sau mấy chục năm nữa anh sẽ chết già.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương trầm mặc một chút tiếp tục nói, “ Không phải lúc trước tôi đã đưa cho anh một hạt ngọc châu sao? Đồ vật đó dùng rất được, hẳn là gần đây có thể giúp anh một phen.”