Chuyện này có thể quên sao?
Diệp Sơ Dương cười phụt ra tiếng.
Nếu không vì lá thư tình đó, có lẽ Diệp Sơ Dương không cần bị người khác vây đánh trong hẻm nhỏ.
Không ngờ cô không đi tìm đầu sỏ gây ra chuyện, mà đầu sỏ đã đến tìm cô rồi.
Diệp Sơ Dương cứ lặng lẽ nhìn cô ta như vậy, ánh mắt đạm bạc như đang nhìn một người chết. Còn quần chúng xem phim đã dồn hết ánh nhìn lên hai người đang đối đầu là Diệp Sơ Dương và Đằng Ngọc Tịnh.
Khi bọn họ nghe được mấy chữ "viết thư tình cho hotboy Ngu Nhan Trạch", mấy người đó dường như đoán ra được chuyện gì đó.
Thật ra Diệp Sơ Dương cũng có chút tiếng tăm ở Học Viện Điện Ảnh Tĩnh Tây. Dù sao thì nam sinh có khuôn mặt khôi ngô đi theo đuổi một hotboy khác, những chuyện như vậy đa phần đều được truyền khắp trường.
Trên thực tế, cũng thật sự như vậy.
Chuyện Ngu Nhan Trạch được một nam sinh theo đuổi, có thể nói học sinh ở cả học viện điện ảnh Tĩnh Tây đều biết được.
Vì thế, hiện giờ nghe thấy lời nói của Đằng Ngọc Tịnh, ánh mắt của bọn họ nhìn sang Diệp Sơ Dương mang theo vẻ tường tận.
Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rõ rệt những ánh mắt nhìn lên trên người mình. Nhưng cô cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái trước mặt rồi phán một câu, "Đằng Ngọc Tịnh, làm người không nên tự làm mất mặt mình như vậy."
Dứt lời, cô hơi ngập ngừng, cười giễu nói tiếp: "Lá thư tình đó rốt cuộc là ai viết cho ai. Trong lòng cô hiểu rõ nhất."
"Lúc đó rõ ràng là cậu…"
"Rõ ràng là tôi cái gì? Nếu tôi thật sự thích Ngu Nhan Trạch, thì tôi cần nhờ cô viết thư tình giùm sao? Cũng không tự soi xem mình là thể loại gì." Nói xong, thiếu niên tiến lên trên một bước, dưới ánh dương chiều tà thốt ra từng chữ bạc bẽo truyền vào tai của Đằng Ngọc Tịnh, "Ngay cả việc thích một người cũng không dám thừa nhận, thì cô là cái thá gì?"
Nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương không thèm nhìn sắc mặt trắng bệch của Đằng Ngọc Tịnh, quay lưng quẹo vào ngã rẽ, đến phòng phụ đạo.
Nói thực tại, ngoại trừ chuyện thư tình, Diệp Sơ Dương không có ác cảm với Đằng Ngọc Tịnh. Phàm là người thì ai cũng có lúc ham hư vinh, cho nên Đằng Ngọc Tịnh không xem trọng những kẻ như Diệp Sơ Dương chỉ có sắc mà không có tài cán cũng rất bình thường. Nhưng đổ vấn đề thư tình lên người của cô thì…
Xin lỗi, không nhịn nữa.
Nghĩ đến sắc mặt khi nãy của Đằng Ngọc Tịnh, khoé miệng của Diệp Sơ Dương nhếch lên.
Cô đi đến trước cửa phòng làm việc, gõ cửa.
"Mời vào."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương bèn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Chu Yến đang ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào.
Chu Yến ngước đầu nhìn thấy Diệp Sơ Dương đang đứng trước mặt, trước tiên sững sờ một hồi, rồi mới đứng dậy từ chiếc ghế, "Bạn Diệp Sơ Dương, có chuyện gì không?"
Trải qua chuyện lần trước giữa Diệp Sơ Dương và mẹ của Khổng Kha Hàm, Chu Yến đương nhiên biết rõ thân phận của thiếu niên trước mắt. Lúc đầu cô ta còn lo lắng sợ hãi khi trong lớp có một vị Phật to đùng, nhưng mấy ngày tiếp theo, cô ta thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tóm lại thì Diệp Sơ Dương không gây phiền phức thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Bây giờ vị thiếu niên này đột nhiên có mặt ở phòng làm việc, cũng thật khiến cô ta kinh ngạc.
Diệp Sơ Dương thu toàn bộ biểu cảm của Chu Yến vào trong đáy mắt, cô cười với người phụ nữ này, tiếp đó mở miệng nói rõ lý do đến đây của mình: "Cô Chu, em muốn xin nghỉ phép."
"Nghỉ phép? Xảy ra chuyện gì sao?" Chu Yến hỏi xen vẻ căng thẳng.
Lỡ như Cửu thiếu gia của nhà họ Diệp xảy ra chuyện ở trong trường của họ, e rằng ngôi trường này có tiếp tục được mở dạy hay không còn là một vấn đề.
Thấy đối phương tỏ ra cực kì căng thẳng, Diệp Sơ Dương có chút cạn lời, "Cô Chu cô đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ là gần đây em có được một vai diễn, cho nên em phải đến đoàn làm phim, không rãnh lên lớp."