Sau khi Diệp Tu Bạch dứt lời, Lục Cảnh Hoành ở bên cạnh hóng hớt lập tức thêm dầu vào lửa.
Nụ cời trên mặt thực sự vô cùng gợi đòn.
Diệp Sơ Dương cố nhịn mong muốn muốn vung nắm đấm lên, cô hít một hơi thật sâu sau đó kéo mũ xuống, đầu tựa lên vai Diệp Tu Bạch nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Hoành không ngờ gã Diệp Sơ Dương này lại chẳng hề có phản ứng gì.
Vẫn có thể yên tâm nằm ngủ.
Rốt cuộc là không quan tâm hay là quá tin tưởng Diệp Tu Bạch?
Chín mươi chín phần trăm là vế sau.
Thế là trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Cảnh Hoành lờ mờ dấy lên cảm giác ngưỡng mộ và ghen tị.
Xe nhanh chóng tới địa điểm của buổi đấu giá.
Từ ngoài nhìn vào, đây là một tòa nhà riêng biệt, tổng cộng có hai tầng.
"Nơi này giống như nhà riêng." Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch, xoa cằm nhìn căn nhà trước mắt cảm khái.
Nghe vậy, Lục Cảnh Hoành liền liếc nhìn Diệp Tu Bạch, trong lòng biết rằng Diệp Tu Bạch chắc vẫn chưa nói gì với Diệp Sơ Dơng.
Sau khi nhìn người đàn ông bên cạnh, anh liền bật cười giải thích: "Đấu giá phi pháp, đương nhiên phải chọn địa điểm không mấy thu hút sự chú ý."
"Phi pháp?" Bất ngờ nghe được hai chữ này, Diệp Sơ Dương lập tức trở nên hứng thú.
Vốn dĩ tối qua khi Diệp Tu Bạch nhắc tới việc này với cô, cô còn cảm thấy rất kì lạ, trong lòng nghĩ thầm không biết món đồ nào trong buổi đấu giá này khiến hai boss trước mặt ưng ý.
Lúc này khi nghe thấy hai từ "phi pháp", trong lòng Diệp Sơ Dương lập tức hiểu rõ vấn đề.
Đấu giá phi pháp, vật phẩm đương nhiên là đặc biệt.
Xem ra thứ mà Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành có hứng thú không phải vật tầm thường.
Diệp Sơ Dương đứng tại chỗ khẽ mỉm cười, sau đó đi theo Diệp Tu Bạch vào trong.
Đứng bên ngoài nhìn tòa nhà chỉ là một tòa nhà nhỏ vô cùng đơn giản và bình thường nhưng sau khi đi vào trong mới phát hiện ra mọi thứ không hề đơn giản như tưởng tượng.
Trong tỏa nhà vô cùng rộng rãi.
Đải sảnh của tòa nhà rất rộng, chí ít có thể dung nạp mấy trăm người. Quang cảnh xung quanh không tệ, ánh đèn dịu nhẹ, ánh lên màu trắng nhàn nhạt, mang tới cảm giác vô cùng dễ chịu.
Ngoài cửa có mấy người đàn ông cao lớn mặc trang phục lịch sự.
Những người này dường như rất thân quen với Lục Cảnh Hoành. Khi Lục Cảnh Hoành bước vào, một người đàn ông trong số đó liền bước tới, cúi người cung kinh đáp: "Xin chào Nhị gia, tôi dẫn ngài lên lầu."
Lục Cảnh Hoành nghe vậy liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng khi tiếp xúc với người ngoài, thần sắc lãnh đạm gật đầu sau đó ra hiệu cho Diệp Sơ Dương lên lầu hai.
Khi bước lên cầu thang, ánh mắt Diệp Sơ Dương vô tình liếc thấy một gương mặt khá quen thuộc ở dưới đại sảnh lầu một.
Jonathan?
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, đang định nhìn thêm thì bất ngờ nghe thấy giọng nói thấp trầm của người bên cạnh: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy một người quen." Diệp Sơ Dương xua tay, chú ý tới hàng lông mày hơi nhướng lên của Diệp Tu Bạch, cô liền bật cười giải thích: "Là nam chính trong bộ phim "Sinh Trưởng Cuồng Dã" của Hi Cẩm Thần. Rất ủng hộ cháu hẹn hò với đàn ông."
Diệp Sơ Dương nửa cười nửa như không cười nói, nụ cười trong đáy mắt không hề che giấu.