Có nhiều việc, Lục Cảnh Hoành nhìn rất thông suốt, Diệp Tu Bạch cũng vậy.
Chỉ có điều, Diệp Tu Bạch thân là người đương sự, anh càng hiểu rõ về những việc này hơn.
Anh mọi nói với mọi người rằng, thiếu niên tên gọi Diệp Sơ Dương là người của anh. Nhưng nếu như nói rồi, vậy thì Diệp lão chắc chắn cũng biết.
Diệp Tu Bạch vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vạn nhất Diệp lão tức giận...
Đánh anh chửi anh không sao, chỉ cần Diệp lão không xảy ra chuyện gì thì không vấn đề.
Nghĩ tới đây, Diệp Tu Bạch liền giơ tay lên bóp trán.
Thấy hành động này của Diệp Tu Bạch, Lục Cảnh Hoành liền nhướng mày: "Xem ra trong lòng cậu cũng biết rất rõ, dù sao cậu là Diệp Tu Bạch, những việc thế này chắc chắn có suy nghĩ của riêng mình. Tôi cũng không cần nói nhiều nữa."
"Ừ!" Diệp Tu Bạch khẽ đáp một tiếng.
***
Bảy giờ tối, Diệp Sơ Dương mặc áo nỉ rộng màu đen, đội mũ che đi mái tóc ngắn màu hạt dẻ, cô giơ tay kéo mũ sau đó lại đeo một chiếc khẩu trang màu đen.
Lục Cảnh Hoành thấy vậy liền chớp chớp mặt, bất giác lên tiếng hỏi: "Cậu thế này là muốn làm gì vậy? Ăn trộm sao?"
Lúc này, Diệp Sơ Dương đứng trước mặt Lục Cảnh Hoành toàn thân ăn vận một màu đen kịt.
Áo nỉ màu đen, quần màu đen, giày màu đen, dáng người càng thêm cao lênh khênh.
Cô uể oải liếc mắt nhìn người đang nói, chậm rãi trả lời: "Tôi chỉ là liên tục nhắc nhở mình là một đại minh tinh, cần phải cải trang cẩn thận."
Lục Cảnh Hoành: "..." Hình như nói cũng rất chí lí.
Bởi Diệp Sơ Dương là người của công chúng, chỉ sợ sơ xảy có chuyện gì xảy ra. Nếu như có ai đó chụp được hình trong lúc này...
Đúng là khó lòng giải thích rõ ràng được.
Thế là Lục Cảnh Hoành cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi ba người lên xe, Diệp Sơ Dương liền dựa vào bên cạnh chú út mình, liên tục ngáp dài. Thấy vậy, Lục Cảnh Hoành liền chớp chớp mắt nói: "Cậu mệt vậy mà vẫn cùng chúng tôi tham gia buổi đấu giá này, bên trong có thứ gì cậu ưng ý sao?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy chỉ xua tay.
"Chẳng qua chỉ là muốn trông coi bạn trai của tôi sao, nhớ bị gã nào, ả nào khác dụ mất thì phải làm sao?" Diệp Sơ Dương nghe Lục Cảnh Hoành nói xong liền nửa cười nửa như không cười trả lời một câu.
Thực ra nguyên nhân khiến cô muốn đi chỉ là muốn ở bên cạnh chú út nhà mình mà thôi.
Cả ngày ở trong biệt thự đúng là rất vô vị.
Còn về việc vừa rồi Lục Cảnh Hoành nói cô ưng ý món đồ nào đó trong buổi đấu giá...
Nói thực lòng, Diệp Tu Bạch vẫn chưa nói chi tiết với cô..
Lục Cảnh Hoành có nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình lại nghe được câu trả lời như thế. Khóe miệng anh co giật một hồi, sau cùng cũng chỉ giơ tay vỗ vai Diệp Sơ Dương, dùng ánh nói như thể khuyên nhủ nói: "Vậy tôi cho rằng hôm nay có lẽ cậu đi là đúng đấy. Rất nhiều bạn gay của bạn trai cậu đều có mặt."
Diệp Sơ Dương: "..."
Á đù?
Lục Cảnh Hoành nói thật sao.
Diệp Sơ Dương bất ngờ có cảm giác đầu mình mọc một rừng sừng. Nghĩ tới đây, cô dùng biểu cảm vô cùng thần kì và quái lạ nhìn bạn trai mình.
Diệp Tu Bạch thấy vậy chỉ biết bóp trái, sau đó mới lên tiếng giải thích: "Chỉ là đối tác hợp tác bình thường thôi."
"Ôi trời! Cho dù không phải là đối tác hợp tác đơn thuần cũng không sao, có câu nói rằng, đời người thật lắm chông gai, trên đầu khó tránh một hai cái sừng."