Nếu lúc trước anh từng thích người khác thì có đến mức phải cảm thấy mù mờ như khi anh ý thức ra được việc mình có tình cảm với cô không?
Đến mức anh phải đi hỏi cái tên Lục Cảnh Hoành?
Đến mức anh phải vô cùng cẩn thận khi bảo vệ cái tên nhóc cái gì cũng không biết này?
Quả thật là Diệp Tu Bạch tức đến mức buồn cười.
“Đây là việc mà cậu và Mạt Tử Nghiên thảo luận ra được sau suốt cả buổi chiều đấy à?” Diệp Tu Bạch nhìn cậu thiếu niên đang im lặng, hỏi lần nữa.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mím môi lắc lắc đầu.
“Thực ra là cháu muốn hỏi trước khi gặp cháu thì rốt cuộc là chú thích con trai hay con gái?” Diệp Sơ Dương chớp chớp đôi mắt đào hoa dài hẹp, càng thêm thận trọng khi hỏi.
Nói trắng ra thì cái câu hỏi khiến Diệp Tu Bạch cảm thấy vô cùng khó chịu ban nãy chính là bước đệm cho câu hỏi này.
Sau khi hỏi câu này thì tâm trạng của Diệp Sơ Dương vô cùng căng thẳng.
Đối với người như cô mà nói thì tâm trạng này quả thực không nên xuất hiện trên người cô.
Dù gì cô cũng từng là môn chủ của Huyền Môn, tiêu dao tự tại quen rồi. Bây giờ cô lại vì một người đàn ông mà trở nên thận trọng dè dặt.
Trong lòng Diệp Sơ Dương biết rất rõ là bản thân của hiện tại khác xa với bản thân trong quá khứ, nhưng mà~~~
Cô cam tâm tình nguyện.
Cô im lặng nhìn xoáy vào người đàn ông ấy, cũng đúng lúc này thì Diệp Tu Bạch chầm chậm quay người lại, đôi mắt phượng dài hẹp sâu thẳm ấy quan sát cậu thiếu niên ở trước mắt mình.
Từ góc độ của Diệp Tu Bạch có thể nhìn rất rõ hàng lông mi của cậu thiếu niên đang khẽ chớp chớp.
Anh bất giác nheo mắt lại.
Thực sự thì trong lòng anh cảm thấy câu hỏi này của Diệp Sơ Dương rất quái đản.
Hơn nữa thì phản ứng này của tên nhóc nhà mình cũng vô cùng kỳ quái.
Diệp Tu Bạch trầm mặc một giây rồi lãnh đạm nói: “Tuy tôi không biết cậu hỏi câu này là có ý gì. Nhưng tôi vẫn sẽ thành thực trả lời cậu, tôi không biết.”
“Không biết? Không biết nghĩa là sao?”
Diệp Sơ Dương nhẫn nại chờ mãi mới có câu trả lời nhưng cô lại chẳng hề ngờ là bản thân lại chờ được một câu trả lời như vậy.
Một câu trả lời khiến cô không biết phải nói gì.
Thấy biểu cảm của Diệp Sơ Dương càng lúc càng kỳ lạ, Diệp Tu Bạch lại khẽ cười một tiếng, anh xoa xoa đầu tên nhóc của mình như đang an ủi vậy, giọng anh có chút bất lực nói: “Khi đó tôi không thích ai thì làm sao biết được là rốt cuộc mình thích nam hay nữ đây?”
Ồ.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt.
Hình như chú út nói cũng có lý lắm.
Đối với người chưa từng yêu, thậm chí là đã từng yêu, khi chưa gặp được người mình thật sự thích thì vĩnh viễn không biết được khuynh hướng giới tính của mình rốt cuộc là gì.
Ví như bạn là đàn ông, lẽ dĩ nhiên sẽ cho rằng bản thân thích con gái. Nhưng kết quả lại xuất hiện một người đàn ông khiến bạn động lòng, bạn hận một nỗi không thể dính lấy anh ta suốt cả ngày.
Nhất cử nhất động của người ấy luôn có thể kéo theo con tim bạn~~~
Mãi cho tới lúc này bạn mới bừng tỉnh vỡ lẽ.
Ồ.
Hoá ra bạn thích đàn ông.
Kỳ thực nói rõ hơn nói kỹ hơn thì chỉ đơn thuần là bạn thích đúng người, còn giới tính của người ấy không phải là trở ngại.
Ý của Diệp Tu Bạch đại khái là như vậy.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mặt nhìn người đàn ông trước mặt rồi bỗng bật cười: “Sau đấy chú gặp cháu nên biết là bản thân thích đàn ông sao?”
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền nhướn mày nhìn cô.