Anh ta đứng khoanh tay, soi cậu thiếu niên với khuôn mặt thanh tú và dáng người cao ráo mảnh khảnh một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi với vẻ vô cùng hiếu kỳ: “Hai người thì thầm xong rồi đấy à?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liếc anh ta một cái: “Hai người cũng thì thầm xong rồi à?”
Lục Cảnh Hoành: “……”
Im lặng hai giây xong, Lục Cảnh Hoành liền giơ ngón tay cái ra với Diệp Sơ Dương rồi nói thêm một câu: “Câu hỏi vặn lại này quả thật khiến tôi cứng họng luôn đấy.”
Nghe vậy, tâm trạng Diệp Sơ Dương vốn dĩ còn cảm thấy hơi bị kìm nén của Diệp Sơ Dương bỗng chốc khá hẳn lên.
Tối hôm đó, Diệp Sơ Dương chuồn vào phòng của Diệp Tu Bạch, cô ngồi khoanh chân trên giường với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, im lặng chờ đợi đối phương tắm xong từ nhà tắm đi ra.
Khoảng mười phút sau, Diệp Tu Bạch khoác bừa một chiếc khăn tắm màu đen bước ra ngoài.
Người đàn ông ấy vừa ngước mắt lên thì bước chân cũng lập tức khựng lại.
Tên nhóc nhà anh lúc này đang vô cùng ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường, cậu mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi dáng dài màu đen, độ dài của hai ống tay áo đủ để đi hát kịch rồi.
Anh với cái khăn ở bên cạnh lại rồi bước lên phía trước khẽ hỏi: “Sao lại tới vào giờ này?”
Hiện tại dù gì cũng hơn mười giờ rồi, bình thường lúc này Diệp Sơ Dương đều đang ở trên giường lướt Weibo. Bây giờ lại xuất hiện ở chỗ anh khiến anh cảm thấy có chút bất ngờ.
Diệp Tu Bạch cảm thấy bất ngờ nhưng Diệp Sơ Dương cũng chẳng nghĩ quá nhiều, cô cười cười lấy lòng anh rồi bò dậy khỏi giường. Cô đỡ lấy cái khăn trong tay anh rồi quỳ xuống sau lưng giúp anh lau tóc.
Để ý tới hành động của tên nhóc nhà mình, động tác trên tay Diệp Tu Bạch hơi khựng lại. Anh hơi chau mày lại rồi hỏi: “Hôm nay làm chuyện gì xấu xa với Mạt Tử Nghiên rồi phải không?”
Ngoài chuyện này thì quả thực Diệp Tu Bạch không nghĩ ra được còn chuyện gì để tên nhóc nhà anh có những biểu hiện bất thường như là lau tóc để lấy lòng anh nữa.
Diệp Sơ Dương nghe chú út của mình nói vậy trong lòng cũng biết rõ có lẽ đối phương đã đoán ra được cái gì rồi.
Cô ngại ngùng sờ sờ lên mũi rồi khẽ hỏi: “Thực ra cũng chẳng làm gì xấu cả, chỉ là cháu muốn hỏi chú một chuyện thôi.”
“Cậu muốn hỏi tôi mà còn cần phải nịnh bợ như vậy sao?” Diệp Tu Bạch hỏi lại.
Dùng hai chữ “nịnh bợ” để miêu tả Diệp Sơ Dương lúc này là hoàn toàn chính xác.
Chú chuột hamster nhỏ chớp chớp đôi mắt to ngấn nước cầu xin chủ cho ăn chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Ai dà, đó chẳng phải là cái vấn đề này hơi mập mờ đó sao.” Diệp Sơ Dương vừa nói vừa gác tay lên vai của người đàn ông, khuôn mặt cô áp sát lại rồi khẽ nói: “Cháu hỏi chú câu này, chú nhất định phải trả lời thành thực đó.”
“Ừm.” Tuy không biết là chuyện gì khiến cho Diệp Sơ Dương phải nói chuyện với cái ngữ khí dè dặt như vậy nhưng nếu đối phương đã biểu hiện đến mức như vậy rồi thì dĩ nhiên Diệp Tu Bạch cũng sẽ đồng ý.
Sau khi thấy Diệp Tu Bạch trả lời một chữ “ừm” mà nghe không ra được cái ý gì xong thì Diệp Sơ Dương lại thở phào một hơi. Sau đó cô liền vắt cái khăn lên đầu mình, đầu đội khăn khẽ tiếng hỏi.
“Chú út à, trước khi chú gặp cháu thì chú có từng thích ai chưa?”
“Hôm nay cậu cố tình trèo lên giường tôi, lại còn lau tóc cho tôi chỉ là vì cái câu hỏi không có tí chất xám nào thế à?” Nói tới đây, chẳng hiểu vì sao mà Diệp Tu Bạch lại cảm thấy tư tưởng tên nhóc nhà anh thật nực cười.