Vì có Diệp Sơ Dương, bữa cơm này của Diệp Tu Bạch vô cùng thịnh soạn, đương nhiên Mạt Tử Nghiên và Lục Cảnh Hoành cũng nhân tiện được ăn ké một bữa.
Trước khi bắt đầu ăn, Mạt Tử Hiên thậm chí còn chụp hình.
Cho tới khi bốn người ăn cơm, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên mới đưa mắt nhìn nhau, hai người dường như sực nhớ ra có việc gì đã bị bỏ quên.
"Trong lúc đã cơm no rượu say, tôi chỉ nhớ là tôi đã quên mất việc gì đó."Mạt Tử Nghiên xoa bụng, không mấy quan tâm hình tượng, vừa cảm khái vừa cố gắng nhớ việc mình đã quên.
"Cô quên mất báo bình an cho người nhà rồi." Lục Cảnh Hoành trả lời không buồn ngẩng đầu dậy.
Nghe vậy Mạt Tử Nghiên liền lắc đầu: "Không, không, không phải việc này."
Lúc này khi Mạt Tử Nghiên còn đang băn khoăn, Diệp Sơ Dương cũng chỉ xoa cằm, sau đó nói: "Tôi cũng cảm thấy mình quên mất việc gì ấy, hơn nữa cứ có cảm giác đó là việc vô cùng quan trọng."
Lục Cảnh Hoành: "..."
Khi ba người còn đang trầm ngâm, Diệp Tu Bạch ngồi bên cạnh đặt đũa xuống, sau đó lên tiếng: "Người quản lý của cậu tôi đã bảo người sắp xếp rồi, đừng lo lắng."
Diệp Sơ Dương: "..."
Mạt Tử Nghiên: "..."
Hai người sau một hồi trầm ngâm liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt "á đù" một tiếng, sau đó móc điện thoại ra.
Đăng nhập weibo...
Quả nhiên weibo lại nổ tung.
Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên thấy vậy, cuối cùng vẫn không có dũng khí nhấn vào.
Mạt Tử Nghiên bối rối nhếch môi, nhanh nhẹn thoát khỏi weibo, sau đó cười hơ hơ hai tiếng: "Thôi kệ, tôi cứ báo tin bình anh cho người quản lý của mình trước đã."
Diệp Sơ Dương nghe vậy cảm thấy rất có lý, cũng báo bình an cho Đoàn Kiệt.
Mặc dù sau khi Đoàn Kiệt và Diệp Tu Bạch trò chuyện đã đoán ra được Diệp Cửu thiếu nhà học chắc không có vấn đề gì. Nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Lúc này sau khi nghe thấy giọng Diệp Sơ Dương, Đoàn Kiệt cuối cùng cũng có thể thở phào.
"Cửu thiếu yên tâm, chỗ tôi không vấn đề gì cả, cậu hãy chăm sóc thật tốt bản thân mình. Ờ đúng rồi, bây giờ tin weibo của cậu và Nancy đã lan truyền, Cửu thiếu tốt nhất hãy đăng weibo báo bình an."
Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên bị tấn công khi quay phim, việc này muốn giấu cũng không giấu được, nhưng ai cũng không ngờ lại lan truyền nhanh như vậy.
Lúc này bất luận là fans của Diệp Sơ Dương hay người qua đường bình thường sau khi biết việc này đều vô cùng lo lắng.
Diệp Sơ Dương đăng weibo báo bình an cũng là việc hợp tình hợp lý.
Sau khi đồng ý, Diệp Sơ Dương liền đăng nhập weibo.
Vừa đăng weibo vừa hỏi Mạt Tử Nghiên: "Có cần nhân tiện nhắc luôn tới chị không?"
Nghe vậy Mạt Tử Nghiên liền lắc đầu: "Không cần, tôi tự làm."
Nói xong hai người liền bắt đầu đắng weibo.
Diệp Sơ Dương V: Cám ơn mọi người quan tâm, tôi vẫn rất khỏe, bây giờ đang ở nhà bạn.
Nancy Mạt: Tôi cũng bình thường như người huynh đệ vừa đăng weibo. Cám ơn huynh đệ cứu mạng tôi, cũng cám ơn mọi người quan tâm.
Diệp Sơ Dương sau khi đọc xong weibo của Mạt Tử Nghiên: "..."
"Hi hi, nhân tiện cám ơn mà." Mạt Từ Nghiên cười nói: "Tôi có sao nói vậy, khi đó nếu cậu không kéo tôi, lúc này có lẽ tôi đã là một cái xác chết rồi, cũng không thể ăn được cơm cậu nấu."
Mặc dù Mạt Tử Nghiên không nghiêm túc cám ơn Diệp Sơ Dương nhưng điều đó không có nghĩa cô không biết cảm ơn.