Bầu không khí của hiện trường liền bị giọng nói này phá vỡ.
Lance tới lúc này mới nhìn thấy trước mặt mình còn có một người đang đứng, hơn nữa người này lại còn là Lục Cảnh Hoành...
Lance: "..." Á đù, đúng là bối rối.
Lance giơ tay bóp trán, giọng nói có phần rầu rĩ: "Nhị gia, xin lỗi. Tôi thực sự quá lo lắng cho sự an toàn của Diệp Cửu thiếu và Mạt nhị tiểu thư."
Lục Cảnh Hoành nghe vậy liền xua tay: "Đừng nói cậu, tới tôi đây cũng lo lắng."
Nói tới mấy từ cuối cùng, Lục Cảnh Hoành thực sự đã trợn ngược mắt lên.
Anh và Lance cũng là người quen, đương nhiên cũng biết Lance tiếp đãi Diệp Sơ Dương như khách quý, lúc này xảy ra chuyện đương nhiên là vô cùng lo lắng.
Chỉ có điều bây giờ cũng đã không còn sớm nữa.
"Được rồi, được rồi, muộn lắm rồi. Mau đi thôi."
***
Sau một tiếng đồng hồ, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên đã tới biệt thự nhà họ Lục.
Vốn dĩ hai người định về khách sạn nhưng nghe nói lúc này đang có vô số kí giả chặn trước cửa khách sạn, lục này mà hai người dám trở về chắc chắn sẽ là sự bao vây đáng sợ đang chờ đón họ.
Vì thế, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên cuối cùng vẫn lựa chọn biệt thự nhà họ Lục.
Tới biệt thự nhà họ Lục, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên liền đi tắm gội thay quần áo, đợi tới khi mọi thứ xong xuôi mới tới thư phòng.
Đương nhiên tới thư phòng chỉ có một mình Diệp Sơ Dương.
Mạt Tử Nghiên thì chơi với anh bạn nhỏ Lục Diệc Nhiên lâu rồi không gặp muốn quấn lấy Diệp Sơ Dương nhưng sau đó lại thay lòng đổi dạ vì quay đầu nhìn thấy chị gái xinh đẹp.
Trong thư phòng, Diệp Sơ Dương giơ tay bóp trán nói lại toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Cuối cùng cô liền ném đầu đạn trong tay vào tay Lục Cảnh Hoành. giọng nói có phần hơi khàn: "Đạn dịch thể."
Lục Cảnh Hoành nghe vậy lập tức mắt phát sáng nhìn đầu đạn trong tay.
Đạn lỏng được gọi là đạn dịch thể, chủ yếu là chỉ đạn dược bắn ra là thể lỏng, đặc điểm lớn nhất là đạn dược nhẹ, giảm thiểu trọng lượng của hệ thống vũ khí.
Đạn dịch thể loại này...
Lục Cảnh Hoành tìm kiếm một lượt trong đầu, cuối cùng lắc đầu nói với Diệp Sơ Dương: "Không có manh mối gì cả, có điều theo như cậu nói, tôi thấy rằng rất có thể có hai nhóm người."
Nói xong Lục Cảnh Hoành mới chú ý tới sự bất ngờ và kinh ngạc trong mắt người thiếu niên, anh nói: "Đạn pháo ở hiện trường mà phía cảnh sát phát hiện ra là trang bị vũ khí của tổ chức khủng bố, trong đó không có đạn dịch thể."
"Đương nhiên là không ngoại trừ trường hợp các cậu tìm được đạn lỏng rơi vãi ở đó từ trước hoặc bị nước biển xô tới. Nhưng việc này khả năng không cao."
Diệp Sơ Dương: "..."
Nói vậy cô liền cảm thấy daud dầu.
"Theo như các anh nói vậy, một nhóm trong số đó là phần tử khủng bố, nhóm còn lại..." Diệp Sơ Dương cúi mắt suy nghĩ, khẽ nói: "Tôi không thể chắc chán bọn họ nhằm vào tôi hay Mạt Tử Nghiên."
"Việc này đúng là phải điều tra." Lục Cảnh Hoành gật đầu sau đó lại vỗ vai Diệp Sơ Dương, bật cười nói: "Được rồi, việc này cứ giao cho tôi. Dù sao thì nhà họ Lục chúng tôi cũng là gia tộc hàng đầu ở đây, còn sợ không điều tra ra kết quả sao?"
Nói xong Lục Cảnh Hoành lại xòe tay ra: "Lục Diệc Nhiên cứ gầm gào đòi gặp cậu, cậu đi chơi với nó đi."
Diệp Sơ Dương: "E là anh đã quên mất rằng thằng nhóc nọ ôm chân Mạt Tử Nghiên nói rằng không quen biết tôi, chỉ quan biết chị gái xinh đẹp thôi sao?"