Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 559




Hai người đi qua hàng loạt thi thể, Diệp Sơ Dương cúi người lục tìm một hồi lâu giữa các thi thể, cuối cùng cũng tìm được một chiếc điện thoại.

Không buồn mở khóa màn hình, cô cứ thế gọi thẳng số khẩn cấp.

Sau khi làm xong những việc này, Diệp Sơ Dương mới kéo Mạt Tử Nghiên tới bên cạnh nghỉ ngơi.

Mạt Tử Nghiên co ro ngồi trên một chiếc ghế dài, ánh mắt thoáng liếc nhìn Diệp Sơ Dương không biết đang làm gì ở phía trước, cô khẽ hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tìm đầu đạn." Diệp Sơ Dương không quay đầu lại, chỉ khẽ trả lời.

Bất ngờ nghe được ba từ này, Mạt Tử Nghiên tỏ ra vô cùng hiếu kỳ. Vì thế cô liền xông tới bên cạnh Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, sau đó cũng bước tới bên cạnh cô, cúi người bới cát, vừa giúp tìm kiếm vừa hỏi: "Tìm đầu đạn làm gì?"

"Xem có tìm được manh mối gì thông qua đầu đạn hay không."

Tổ chức khác nhau đầu đạn sử dụng cũng có đường kính khác nhau, vì thế có lẽ có thể tìm được chút ít manh mối về đám người đánh lén bọn họ lần này. Đương nhiên, khả năng này cũng không quá lớn.

Chỉ có điều lúc này thay vì ngồi đần ra ở đây không bằng kiếm việc gì đó làm.

Vì vậy thời gian sau đó, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên vừa tìm đầu đạn vừa trò chuyện.

Mạt Tử Nghiên đưa một đầu đạn khó khăn lắm mới tìm được cho Diệp Sơ Dương, tò mò hỏi: "Tôi rất tò mò tại sao cậu lại hiểu nhiều tới vậy? Hơn nữa gặp việc này lại vẫn có thể bình tĩnh tới thế."

Bình tĩnh đúng là rất bình tĩnh.

Vốn dĩ trong lòng Mạt Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương cũng giống cô, là con cháu hào môn bình thường, thỏa sức dựa vào thế lực gia tộc, nhưng cho tới thời điểm cuộc bạo loạn bộc phát, Diệp Sơ Dương kéo tay cô..

Cho tới lúc đó, Mạt Tử Nghiên mới cảm thấy sự khác biệt giữa mình và Diệp Sơ Dương hình như rất lớn.

Chí ít tuổi tác của hai người họ chênh lệch khá nhiều nhưng khi gặp khó khăn, Diệp Sơ Dương bình tĩnh hơn cô nhiều.

Diệp Sơ Dương nghe xong câu hỏi của Mạt Tử Nghiên lập tức ngạc nhiên nhìn đối phương sau đó chậm rãi cười nói: "Thấy nhiều rồi, trải qua nhiều rồi, đương nhiên sẽ hiểu được nhiều."

Lúc này nếu như ở bên cạnh Mạt Tử Nghiên là Mạt Đình Xuyên hay Diệp Tu Bạch, có một số việc e là còn thuần thục hơn cô.

Nói cho cùng nghề chính của Diệp Sơ Dương là xem phong thủy.

Còn việc diệt trừ oán linh cũng là sau này cô mới học.

Càng không nói tới những thứ khác.

Diệp Sơ Dương vừa nghĩ vừa kéo vạt áo ướt sũng của mình, đang định oán trách một tiếng, bất ngờ nghe thấy tiếng máy bay trực thăng rền vang trên đỉnh đầu, và cả tiếng của rất nhiều xe cảnh sát.

Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên không hề suy nghĩ nhiều, cả hai ngẩng đầu lên nhìn.

Quả nhiên là một nhóm cảnh sát đang bước xuống khỏi xe cảnh sát, phía sau là đám đông phóng viên.

Chỉ có điều khi những phóng viên này tiến lại gần bãi biển liền bị cảnh sát cản lại.

Đồng thời một cảnh sát bước tới trước mặt hai người Diệp Sơ Dương, anh giơ tay ra, nghiêm túc nói: "Xin lỗi đã để hai vị gặp phải sự việc này."

Nghe vậy Diệp Sơ Dương cũng giơ tay bắt tay đối phương.

Sau đó cô liền quay đầu nhìn Mạt Tử Nghiên sau lưng.

Trời tối dần, lúc này gió biển thổi lên người mát lạnh, Mạt Tử Nghiên cũng vì thế mà co ro người lại.

Diệp Sơ Dương nhìn thấy vậy cũng không do dự thêm, lên tiếng hỏi: "Cho hỏi còn cần chúng tôi ở lại đây giúp gì không?"

"Không, không cần nữa." Cảnh sát lắc đầu, "Thân phận của hai vị chúng tôi đã xác nhận rồi."