Sau khi ăn sáng xong, nhóm người Diệp Sơ Dương bắt đầu đi dạo khắp nơi trên bãi biển.
Nghe nói sau hơn một tiếng, cuộc cãi vã ở nhà hàng mới kết thúc.
Hai giờ chiều, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên bắt đầu quay quảng cáo.
Trong đám đông, thiếu niên tay cầm một lọ nước hoa nhỏ bé đang không ngừng lướt qua đám đông, muốn tìm kiếm chủ nhân của chai nước hoa này.
Đầu bên kia của đám đông, một cô gái mặc đầm dài đang kiễng ngón chân như thể đang tìm kiếm thứ gì đó...
Có điều đúng trong lúc này, đám đông vây quanh Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên bỗng kêu gào nhốn nháo, xen kẽ đó là tiếng đạn găm vào người "phụt" một tiếng...
Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc này.
"Giết người! Giết người rồi!"
Đám đông hoảng loạn, nhốn nháo, sau đó là tiếng lựu đạn nổ đinh tai nhức óc.
Vì cảnh quay quảng cáo ngày hôm nay thuộc cảnh đông người, nhóm chế tác thậm chí đã tìm rất nhiều diễn viên quần chúng tới tham gia, lúc này bãi cát chật kín người, người trên bãi biển muốn bỏ chạy gần như là không thể, những kẻ đang ẩn náu muốn gây chuyện đúng là không còn gì tiện hơn.
AI cũng không ngờ lại xảy ra việc thế này tại đây.
Diệp Sơ Dương dùng tay gạt đám đông, sau khi khó khăn di chuyển được mấy bước, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một vạt váy màu đỏ.
Hôm nay chỉ có trang phục trên người Mạt Tử Nghiên là màu đỏ.
Thấy vậy cô liền vội vàng túm lấy vạt váy đỏ đó, lôi mạnh, xông ra khỏi đám đông, nhìn thấy cô gái sắc mặt tái nhợt trước mặt.
"Mạt Tử Nghiên, chị vẫn ổn chứ?"
Tiếng gào thét và tiếng súng đạn hòa lẫn vào nhau, Diệp Sơ Dương phải gần như phải thét lên.
Mạt Tử Nghiên tuy xuất thân từ nhà họ Mạt, anh trai và bạn trai đều là quân nhân nhưng cô là cô, không thể sánh bằng hai người kia. Vì thế trong thời khắc này, tim cô giống như có thể ngay lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô không thể phản ứng ngay ra được đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết có tiếng gào thét và tiếng nổ truyền vào tai, như thể muốn nổ tung màng nhĩ của cô.
Tuy nhiên đúng lúc cô còn đang không biết phải làm thế nào thì bất ngờ có một bàn tay lôi mạnh cô một cái.
Đợi tới khi ánh mắt cô tập trung lại, cô nhìn thấy Diệp Sơ Dương đang nhíu mày nhìn mình.
Mạt Tử Nghiên chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn: "Diệp Sơ Dương? Tôi vẫn ổn. Cậu..."
"Vẫn ổn thì tốt." Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương cũng không nhiều lời thêm nữa, cô kéo vội Mạt Tử Nghiên chạy về phía biển.
Chú ý tới hành vi của Diệp Sơ Dương, Mạt Tử Nghiên trợn tròn mắt: "Làm gì vậy! Nhảy xuống biển sao! Không ổn lắm đâu!"
Diệp Sơ Dương: "Vừa rồi chị vẫn còn đang đần thộn không biết chuyện gì đang xảy ra, ông đây chết tới nơi rồi, sao bây giờ lại lằng nhằng lắm mồm thế?"
Chuyển biến như vậy phải chăng hơi quá đà rồi?
Dễ dàng nghe ra sự xem thường và chế nhạo trong lời nói của Diệp Sơ Dương, Mạt Tử Nghiên trầm ngâm một giây sau đó giữ chặt tay đối phương, mặc đối phương kéo mình xuống biến, nhân viện vẫn hùng hồn trả lời: "Vừa rồi ở đó tôi chả quen biết ai cả. Lúc này không phải đã có cậu bên cạnh rồi sao?"
Vừa dứt lời hai người liền đắm mình xuống biển.
Nhưng rõ ràng mọi việc không hề đơn giản như họ tưởng tượng.
Cùng với hành động của hai người, vô số đạn pháo như thể toàn bộ được bắn xuống biển.