Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 553




Diệp Sơ Dương nghe Túc Nhất nói xong liền im lặng.

Cô không biết nên nói cái tên Túc Nhất này là người quá dễ tính hay là đối phương chẳng có chút so đo gì. Đàn ông tầm này mở mồm ra dám nói bản thân không cứng được đúng là chẳng nhiều nữa rồi.

Thấy Diệp Sơ Dương im lặng, Túc Nhất ở đầu dây bên kia dường như cũng đoán ra được Cửu thiếu nhà mình đang nghĩ cái gì.

Đột nhiên, sắc mặt của anh ta bỗng tối sầm lại.

Anh ta đắn đo một hồi rồi cuối cùng vẫn quyết định giãy giụa: “Cửu thiếu à, tôi không phải có ý đó. Ở một vài phương diện tôi vẫn cứng được.”

Diệp Sơ nghe vậy liền “ồ” lên một tiếng: “Vậy tôi tin chắc rằng về phương diện giao lưu với Tam gia nhà các anh anh sẽ cứng được, cố lên nhé, tôi đặt niềm tin nơi anh.”

Túc Nhất: “……”

Không hiểu sao đến lúc này bỗng nhiên Túc Nhất nguyện không cứng như câu trả lời ban nãy của bản thân.

Nghĩ tới đây, anh ta bất giác thở dài một tiếng.

Thực ra ai chả biết chuyện nổ ra trên mạng giữa Cửu thiếu nhà họ với Mạt Tử Nghiên chỉ là hiểu nhầm, thế nhưng nó vẫn không thể kiềm chế được việc Tam gia nhà họ chăm chú theo dõi chuyện này.

Túc Nhất cảm thấy vô cùng bất lực đưa tay lên bóp bóp ấn đường, cuối cùng anh ta vẫn quyết định cứu Cửu thiếu nhà họ một mạng.

Cúp máy xong, Túc Nhất chậm rãi di chuyển về bên cạnh Tam gia nhà mình.

Đối diện với đôi mắt phượng thâm trầm của Diệp Tu Bạch, trong chớp mắt Túc Nhất cảm tưởng như tim mình đã ngừng đập.

Túc Nhất vốn là một người thông minh, vốn dĩ những lúc như này anh ta phải giữ im lặng. Dù gì thì có làm vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ của bản thân. Nhưng hễ nghĩ tới Cửu thiếu nhà họ~~~

Túc Nhất liền cảm thấy nếu không phải anh ta thì là ai xuống địa ngục đây.

Mím môi một hồi, Túc Nhất khẽ nói: “Tam gia à, ban nãy Cửu thiếu gọi điện thoại tới nói Nancy chính là Mạt Tử Nghiên – nhị tiểu thư của nhà họ Mạc. Cậu ấy bảo ngài cứ yên tâm. Cậu ấy ở nước L nhất định sẽ ngoan ngoãn.

Diệp Tu Bạch nghe vậy lập tức liếc anh ta một cái rồi cười giễu một tiếng: “Câu cuối là cậu tự thêm vào đúng không?”

Túc Nhất: “……Đúng vậy.”

“Đặt vé máy bay ba ngày nữa đi nước L.” Nói xong câu này, Diệp Tu Bạch không nói gì nữa mà đứng dậy đẩy ghế ra đi khỏi thư phòng.

Túc Nhất nghe thấy Tam gia nhà mình dặn dò xong liền im lặng.

Không biết liệu có phải do anh ta ảo giác hay không mà cứ cảm thấy gần đây Tam gia nhà mình càng lúc càng không thể kiềm chế được bản thân.

Rõ ràng biết là nhị tiểu thư đã có người yêu nhưng lúc này vẫn phải chạy tới nước L tìm Cửu thiếu cho bằng được.

Haizz.

Sức mạnh của tình yêu vĩ đại như vậy hay sao?

Vĩ đại tới mức có thể khiến con người lạnh lùng bình tĩnh như Diệp Tu Bạch trở nên mất kiểm soát?

Túc Nhất thầm cảm khái trong lòng rồi chầm chậm di chuyển về phòng của mình, sau đó anh ta liền đặt vé máy bay cho Diệp Tam gia.

*

Tại nước L.

Diệp Sơ Dương nhìn thấy ba chữ “tôi biết rồi” gửi tới từ wechat liền vô thức liếm môi.

Cô cứ cảm thấy có cái gì không đúng lắm.

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay chọc chọc vào cằm cô, Diệp Sơ Dương quay đầu lại thì thấy Mạt Tử Nghiên đang nhướng mày nhìn cô, Mạt Tử Nghiên thấy cô đang nhìn mình liền nói: “Cậu sao vậy? Tâm trạng bất ổn à?”

Lúc này bọn họ đang ở trên xe đi về bãi biển ở phía Tây.

Vì để bồi dưỡng tình cảm và bàn cách giải quyết chuyện xảy ra ngày hôm qua nên Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên ngồi chung một chiếc xe.

Lúc này Mạt Tử Nghiên thấy Diệp Sơ Dương cứ thất thần, nhất thời cô cũng cảm thấy khó hiểu.