Tiết Văn Vĩ chỉ gặp được trợ lý của Triệu Vũ Hành khi về tới công ty, vốn định bước tới chào hỏi làm quen, nào ngờ lại nhìn thấy cảnh trước mắt.
Cậu thiếu niên trước mắt có bản lĩnh khiến tiền bối cấp bậc ảnh đế Triệu Vũ Hành đặc biệt chú ý?
Điều này thật bất ngờ.
Anh ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt mỉa mai: "Thật không ngờ, người quen của anh Vũ cũng phải tới thử vai. Có khi nào chỉ là tới cho có lệ? Nếu như như vậy thì tôi thật sự bội phục."
"Vậy anh cứ bội phục đi." Thần sắc thiếu niên lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, nhân chân quay người bước đi.
Thái độ dứt khoát như vậy lập tức khiến Tiết Văn Vĩ kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Này!" Anh ta bất ngờ giơ tay giữ mạnh lấy bờ vai mảnh mai của thiếu niên theo phản xạ, cho dù Thiếu Niên đã mặc một chiếc áo khoác nhung màu đỏ nhưng Tiết Văn Vĩ vẫn có thể cảm nhận được cánh tay dưới ngón tay mình... hình như khá nhỏ!
Sao giống hệt con gái vậy!
Nghĩ vậy, anh ta ngước mắt lên nhíu mày định làu bàu một câu, tuy nhiên khi bắt gặp đôi mắt đào hoa lạnh nhạt như nước của đối phương, anh ta liền sững người nuốt ngay lời định nói xuống cổ họng.
Diệp Sơ Dương khẽ vung tay, giằng ra khỏi tay đối phương mà không tốn một chút sức lực nào cả. Anh nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười rất nhạt, nhìn vô cùng cao quý và kiêu ngạo.
"Quan hệ của tôi và Triệu Vũ Hành cùng lắm cũng chỉ là một bữa cơm trưa. Nhưng cho dù tôi không phải là người có quen biết thì anh cũng không có cơ hội đâu."
Nói xong câu nói đó, thiếu niên hai tay đút vào túi áo khoác, quay người bước đi.
Lúc này Tiết Văn Vĩ vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói của Diệp Sơ Dương.
Đệch!
Gã này có ý gì vậy? Nói khả năng diễn xuất của anh không ra gì? Không bằng hắn?
Dù gì thì Tiết Văn Vĩ hắn cũng từng đóng qua vài bộ phim truyền hình, mặc dù không phải là nhân vật gì quan trọng nhưng cũng có rất nhiều fan. Đối phương thì sao? Chỉ là một kẻ vô hình chưa ai biết mặt, rốt cuộc ai cho hắn tư cách nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy?
Tiết Văn Vĩ tức giận phồng mang trợn má, tuy nhiên thấy thời gian thử vai buổi chiều sắp tới, nếu như người khác thấy anh ta bắt nạt người khác thì thật bối rối.
Nghĩ vậy anh ta chỉ biết thầm nghiến răng, nghĩ nhất định mình phải lấy được vai diễn Tạ Mục Hàm này, nếu không sẽ thật mất mặt.
***
Hai giờ hai mươi phút chiều, bắt đầu thử vai.
Số thứ tự đã tới sáu mươi, chính là Tiết Văn Vĩ lúc trước có xung đột với Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương đã chuyển trận địa từ cầu thang tới ghế trong sảnh chính để chờ đợi.
Khi cô nhìn điện thoại, bên cạnh thì thầm bàn tán.
"Người vừa vào là Tiết Văn Vĩ phải không?"
"Đúng vậy, cảm giác cơ hội của chúng ta không lớn. Tiết Văn Vĩ tuy không có tác phẩm đại diện nhưng mấy bộ phim truyền hình anh ta tham gia đều có thành tích rất tốt."
Lần trước tôi nhìn thấy một nhà phê bình điện ảnh rất có tiếng đã khen diễn xuất của Tiết Văn Vĩ thuộc hàng khá tốt trong vô số các nam diễn viên trẻ.
"Xong rồi, aizz..."
Diệp Sơ Dương thờ ơ lắng nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh, tuy nhiên cho dù là đối thủ có sức uy hiếp như vậy cũng không thể lay động lòng quyết tâm của cô.
Mười phút sau, Tiết Văn Vĩ bước ra khỏi phòng thử vai.
Khi mọi người nhìn qua, chỉ thấy trên mặt đối phương là nụ cười quyết tâm giành được vai diễn.
Tiết Văn Vĩ sau khi nhìn thấy người ở trong góc liền nhướng mày, mỉm cười rạng rỡ hơn.