Diệp Sơ Dương vẫn luôn cho rằng, nhẫn là món đồ cần thận trọng khi giao cho đối phương.
Nhưng tại sao ở chỗ Diệp Tu Bạch lại trở thành thế này?
Đêm hôm tăm tối lén vào phòng người ta sau đó cứ thế đeo thẳng vào tay rồi phủi đít đi thẳng?
Diệp Sơ Dương cạn lời chống trán, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út cô lại bất giác cảm thấy buồn cười.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Diệp Sơ Dương liền thay đồ bước ra phòng khách.
Sau khi liếc nhìn một vòng không thấy bóng dáng Diệp Tu Bạch đâu.
Bây giờ đã chừng tám giờ sáng, theo như tính cách của Diệp Tu Bạch, một trăm phần trăm là đã dậy rồi.
Lẽ nào vì tối qua đeo nhẫn vào tay cô nên có chút kích động sau đó thì không ngủ được khiến cho lúc này ngủ tới tám giờ hơn vẫn chưa dậy? Việc này chả thực tế chút nào...
Diệp Sơ Dương vừa nghĩ vừa đi vào bếp.
Kết quả, vừa đứng ở cửa bếp Diệp Sơ Dương đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh bàn chế biến. Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, tôn lên vóc dáng cao lớn của mình.
Cô nghiêng đầu bước tới bên cạnh anh, thò đầu ra từ chỗ cánh tay anh, nhìn thấy chiếc nồi trước mặt anh đang nấu cháo.
Diệp Sơ Dương thấy vậy bất giác bật cười: "Nếu như cháu nhớ không nhầm, trước đây rõ ràng là cháu thu tiền của chú sau đó nấu cơm cho chú ăn. Sao bây giờ lại biến thành boss chú nấu cơm cho cháu ăn vậy?"
Quan trọng là thẻ vẫn đang nằm trong tay cô.
Chỉ có điều, lâu vậy rồi cô cũng có thu nhập rồi, vì thế không lấy thẻ đó ra dùng nữa mà thôi.
Diệp Tu Bạch nghe thấy thiếu niên nói vậy liền quay người dựa eo vào bàn chế biến, hơi cúi đầu nhìn người thiếu niên đang ngẩng đầu trước mắt, khẽ cười hỏi: "Vậy cậu có muốn nuôi tôi không?"
Yo.
Người đàn ông thép lại nói ra một câu như vậy?
Sao nghe có cảm giác khó khăn tới vậy?
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nhìn đối phương sau đó liền quay người rời khỏi bếp, vài phút sau cô liền nhét chiếc thẻ trong tay vào trong tay anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho chú thẻ. Bây giờ mọi người không những đã trao nhẫn, tới thẻ ngân hàng cũng đã trao rồi, tiếp tục yên ổn sống bên nhau đi. Được không thế, Diệp Tam gia?"
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền giơ tay cầm lấy bàn tay trắng mềm của thiếu niên.
Quả nhiên trên ngón áp út vẫn đeo chiếc nhẫn tối qua anh lén đeo vào tay cô. Diệp Tu Bạch tâm trạng vui vẻ nhận lấy thẻ ngân hàng đại diện cho toàn bộ tài sản của thằng nhóc nhà mình, sau đó quay người định xem nồi cháo mình nấu thế nào rồi.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy vậy liền kéo tay người đàn ông lại.
"Sao thế?" Diệp Tu Bạch hỏi.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nhìn ngón tay đối phương, ậm ừ một tiếng: "Chú có biết là nhẫn đôi thông thường nên đeo vào ngón giữa không vậy? Ngón áp út chỉ dùng để đeo nhẫn cưới thôi. Cháu nói cho chú biết, bây giờ chúng ta còn đang hẹn hò, chú đừng đốt cháy giai đoạn vậy chứ!"
Vừa nói Diệp Sơ Dương vừa tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông ra, sau đó lại đeo vào ngón giữa.
Sau khi nghe thằng nhóc nhà mình nói vậy, Diệp Tu Bạch liền trầm ngâm giây lát, anh cũng không hề do dự, học theo cách của thằng nhóc nhà mình, đổi vị trí nhẫn của đối phương.
Nhìn năm ngón tay nhỏ bé trắng ngần của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch khẽ nheo mắt, ghé sát lại gần tai cô thì thầm: "Ngày đó sẽ không lâu đâu."
Diệp Sơ Dương bất ngờ nghe được một câu nói như vậy nhất thời không ngay lập tức hiểu ra ý của anh.
Sau vài giây cô mới nửa cười nửa như không cười nhìn đối phương, sau đó liền dùng giọng nói bóng gió nói: "Cháu sẽ đợi thời khắc cháu và chú cùng chứng kiến niềm vui bất ngờ đó."