Cảnh tượng Diệp Sơ Dương và Bách Việt Phong thường xuyên cãi cọ thế này, Diệp Tu Bạch đã quá quen thuộc nên vô cùng bình tĩnh.
Bởi điều này đã trở thành thói quen.
Nhưng Diệp lão thì không nghĩ vậy.
Trong trường hợp này, Diệp Sơ Dương công khai cãi cọ với cậu mình, dù thế nào đi nữa cũng không ổn. Thế là Diệp lão liền liếc mắt lườm người thiếu niên đang đắc ý vì cãi cọ chiến thắng, gầm lên: "Tiểu tử thối, đây là thái độ của con với cậu mình đấy à?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Gần như không hề do dự chút nào, Diệp Sơ Dương sau khi nghe Diệp lão nói xong liền quay ngoắt đầu lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Muốn hỏi cả nhà họ Diệp này ai có khả năng chống chọi với Diệp lão, đó chắc chắn là Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch cũng không ngờ thằng nhóc nhà mình lúc này lại thông minh như vậy, quay ngoắt sang chỗ anh để ôm chân.
Phản ứng theo phản xạ kiểu này mặc dù rất đáng được khen ngợi nhưng...
Nói thực lòng, khi đối mặt với Diệp lão, Diệp Tu Bạch cũng rất sợ hãi.
Có điều lúc này Diệp Sơ Dương đã tội nghiệp, tủi thân nhìn anh như vậy, anh chắc chắn vẫn phải giúp một tay. Vì thế Diệp Tu Bạch trầm ngâm một lát, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức ánh mắt Diệp lão liền đặt lên người anh một cách chớp nhoáng.
"Bây giờ không có việc gì của anh cả, hãy nghĩ xem khi nào thì dẫn vợ về nhà đi." Diệp lão lườm Diệp Tu Bạch, chỉ một câu thôi cũng đủ khiến Diệp Tu Bạch nuốt hết mọi điều muốn nói xuống bụng.
Diệp Sơ Dương: "... Ông, thực ra chú út vẫn rất trẻ, ông không cần lo lắng đâu."
"Sắp ba mươi rồi còn trẻ cái nỗi gì? Ông đây ba mươi tuổi ba con đã được mấy tuổi rồi." Diệp lão liếc nhìn Diệp Sơ Dương nghĩa khí như vậy, tức cười đốp lại một câu, sau đó không biết lại nghĩ tới điều gì, liền quay sang liếc nhìn Mạt lão ngồi trước mặt, lên tiếng tiếp: "Còn về con đấy, cháu gái ông Mạt vừa hay trạc tuổi con, các con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung đấy. Chỉ có điều Tử Nghiên chưa về nước, hai đứa thêm wechat trò chuyện trước đi."
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức im lặng tới đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Diệp Sơ Dương lập tức sững lại, cô giơ tay xoa nhẹ gò má cứng đơ của mình, mặt không biểu cảm nói: "Ông, qua hôm nay con mới mười tám tuổi, con còn cần phải theo chú út học quản lý công ty, không có thời gian hẹn hò."
"Ông cũng đâu có bắt con hẹn hò yêu đương gì đâu, chỉ là bảo con bình thường trò chuyện nhiều hơn với cô bé đó." Diệp lão liếc nhìn cô, "mau thêm wechat đi."
Diệp Sơ Dương: "Con không có wechat, weibo được không? Facebook, Ins cũng được cả, cùng lắm thì QQ."
Diệp Sơ Dương nghiêm túc nói bừa, trên mặt không hề có biểu cảm gì cả.
Cô thực sự nằm mơ cũng không ngờ rằng ông mình lại định mai mối cho mình trong lễ trưởng thành.
Đúng là thói đời thê lương...
Diệp Sơ Dương trong lòng thở dài thườn thượt, cuối cùng vẫn bóp trán: "Ông ơi, con không có wechat. Ông hỏi con gái nhà người ta xem có tài khoản chat nào khác không."
Diệp lão thấy vậy liền hồ nghi nhìn thằng cháu nhà mình, sau đó quay sang nhìn Mạt lão.
Mạt lão sau khi Diệp Sơ Dương nói "weibo có được không...", biểu cảm trên mặt trở nên kì quái, sau đó ra hiệu cho người đàn ông đứng bên cạnh.