Vì thế, Diệp Mộ Thành có ý gì đây?
Tới lúc này đây, Diệp Sơ Dương thực sự cảm thấy Diệp Mộ Thành là một người quá kì quặc.
Khiến người ta khó hiểu.
Đương nhiên thứ khó hiểu ở đây là chỉ tâm tư chứ không phải những điều khác.
"Biết là đầu óc của cậu sẽ không theo kịp, vì thế mới bảo cậu tránh xa Diệp Mộ Thành một chút." Diệp Tu Bạch nhìn sắc mặt có phần khó coi của thằng nhóc nhà mình, mặt không cảm xúc diss một mẻ.
Diệp Sơ Dương: "... Không phải chứ, cháu đã xin lỗi rồi mà chú vẫn còn diss cháu, chú có ý gì thế? Cháu nói cho chú biết, chú làm vậy sớm muộn cũng sẽ để mất cháu thôi."
Diệp Tu Bạch: "Xin lỗi không có tác dụng gì cả!"
Diệp Sơ Dương: "Vậy thì cái gì có tác dụng? Hôn hay là xoạc?"
Diệp Sơ Dương khi nói tới "hôn" và "xoạc", mắt đã trợn ngược lên trời.
Nhưng cô nào biết, người đàn ông nọ khi nghe cô đề nghị vậy liền nghiêm túc nghiền ngẫm một lát, cuối cùng mới gật đầu với thiếu niên, nghiêm chỉnh nói: "Tôi thấy đều được cả."
Diệp Sơ Dương: "..."
Chú cho rằng đều được cả là cái quái quỷ gì thế?
"Bây giờ cháu nghiêm trọng nghi ngờ biểu cảm và ngữ khí của chú khi nãy là vì muốn bây giờ sàm sỡ cháu." Diệp Sơ Dương chỉ vào mũi đối phương, cười nhạt lên tiếng.
Dáng vẻ đúng là khác hoàn toàn với vẻ yếu ớt giả bộ khi nhìn thấy Diệp Tu Bạch lúc trước.
Có điều vừa hay Diệp Tu Bạch rất thích dáng vẻ ngông cuồng, không câu nệ của thằng nhóc nhà mình.
Và cũng đúng như Diệp Sơ Dương nói, thực ra anh cũng không hề tức giận.
Nhưng nếu như tức giận có thể đổi lại được chút ít phúc lời, Diệp Tu Bạch cũng không từ chối.
Diệp Tu Bạch nhướng mày nhìn người thiếu niên trước mắt, dường như khẽ mỉm cười, sau đó giơ tay cầm lấy ngón tay nhỏ bé thon dài của đối phương, cười nhạt nói: "Đoán đúng nhưng không có thưởng."
Diệp Sơ Dương: "Đúng là một con sói già không biết xấu hổ."
***
Hai người sau khi phát hiện ra điểm quái dị của sợi dây chuyền, bầu không khí không còn nặng nề như lúc trước nữa.
Diệp Sơ Dương dựa vào vai Diệp Tu Bạch, nhướng mày hỏi: "Nhưng chú vẫn chưa nói cho cháu biết, Diệp Mộ Thành có thế lực như thế nào?"
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền rầu rĩ bóp trài, giọng nói thấp trầm: "Ba cậu không cho phép tôi kéo cậu vào trong việc này. Cậu chỉ cần tránh xa Diệp Mộ Thành là được. Tôi có thể bảo vệ an toàn cho cậu."
Nghe Diệp Tu Bạch nói xong, Diệp Sơ Dương không hề suy nghĩ nhiều, cô nhíu chặt mày nhìn anh.
Thực ra cô có thể hiểu được ý của Diệp Tu Bạch.
Chỉ cần cô không ngốc nghếch chủ động xông tới trước mặt Diệp Mộ Thành, thông thường sẽ không có vấn đề gì cả.
Chỉ có điều...
Chỉ sợ vạn nhất...
Diệp Sơ Dương xoa mũi, xòe tay ra nói: "Sao ba cháu nói gì chú cũng làm theo vậy, cháu mới là thằng nhóc của chú, chú nghe lời cháu mới đúng."
Diệp Tu Bạch: "..." Cậu nói cũng đúng lắm.
Anh lập tức mím môi, sau một hồi trầm ngâm, giữa anh trai nhà mình và thằng nhóc nhà mình cuối cùng anh vẫn chọn vế sau.
Mất đi anh trai không sao.
Mất đi thằng nhóc nhà mình, vấn đề rất nghiêm trọng.
Thế làm Diệp Tu Bạch lại bóp trán, lạnh giọng nói: "Theo như thông tin điều tra được, Diệp Mộ Thành có quan hệ với tập đoàn Evil, nhưng cụ thể là quan hệ gì thì rất khó nói."
Diệp Sơ Dương dường như rất bất ngờ: "Diệp Mộ Thành còn có thể dây dưa cả với Evil?"
"Đương nhiên rồi, khả năng của Diệp Mộ Thành lợi hại hơn cậu tưởng tượng nhiều."