Nhưng nhân vật chính Diệp Tu Bạch không hề nói gì, những người ngoài cuộc cắn dưa hóng hớt như họ cũng chỉ có thể tiếp tục đứng ngoài hóng hớt, coi như không có việc gì xảy ra cả.
Thấy bầu khí trở nên chùng xuống, Hà Khâm lập tức xen vào: "Vậy bây giờ tôi và Sơ Dương đều từ chối rồi, anh định tính sao đây? Không lẽ lại đê tiện tới mức chặt chém vợ mình đấy chứ?"
Nói tới mấy từ cuối cùng, sắc mặt Hà Khâm vô cùng sinh động.
Như thể Ôn Phi Vũ mà nói một câu "đúng", Ôn Phi Vũ chắc chắn GO DIE!
Đương nhiên Ôn Phi Vũ tự nhận là người yêu vợ hơn nữa lại chẳng thiếu tiền trong khoảnh khắc đó chỉ cười hơ hơ một tiếng, sau đó vờ giận dỗi nhìn Hà Khâm bĩu môi nói: "Tôi giống loại người đó sao?"
Sau đó anh lại nói: "Tôi và đạo diễn đã thương lượng rồi, cảnh quay của cô ta cảnh nào cắt được thì cắt, không cắt được thì tìm người thay thế."
Nói chung thì tuyệt đối không thể để Trình Tử Giai tiếp tục xuất hiện trong bộ phim "Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ".
Đúng như những gì Hà Khâm từng nói trước đó, bộ phim này đã quay xong thì không thể bị chôn vùi như vậy, tiền cần thu về vẫn phải thu về.
Ôn Phi Vũ là thương nhân, hơn nữa đây còn là bộ phim đầu tiên anh đầu tư khi bước chân vào Giải Trí Tinh Quang, vì thế tuyệt đối không thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có cách này mà thôi.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền gật đầu nói: "Nếu như có cảnh nào cần tôi quay bổ sung thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
"OK, không vấn đề."
Đối với ý tốt của Diệp Sơ Dương, Ôn Phi Vũ đương nhiên đồng ý ngay không cần suy nghĩ nhiều.
Bởi việc gì xảy ra sau khi đổi nhân vật, chả ai có thể nói trước được, bây giờ đồng ý với Diệp Sơ Dương cũng để có thêm một lớp bảo đảm mà thôi.
***
Sáu người ăn tối xong đã là chín giờ tối.
Ba bên ai liền rời đi, ai về nhà nấy, Ôn Phi Vũ bắt gặp ánh mắt Diệp Tu Bạch liền gượng cười kéo Diệp Sơ Dương đứng cạnh đi, thậm chí còn lớn tiếng nói: "Diệp Tam gia, tôi dẫn Sơ Dương vào toilet một lát."
Diệp Tu Bạch: "..."
Diệp Sơ Dương: "..." Cái gì mà dẫn cô vào toilet?
Cô là con gái, đi theo gã này vào toilet làm cái gì đây.
Diệp Sơ Dương trợn ngược mắt nhưng sau cùng vẫn không phản đối đối phương.
Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ quen biết đã lâu, có thể nói rằng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của đối phương liền biết ngay đối phương muốn ăn cơm hay đi ị.
Vì thế, tình hình hiện tại, cô cũng thuận theo ý đối phương bước tới trước cửa toilet.
Hai người đứng ở ngoài cửa, Ôn Phi Vũ liếc nhìn gương mặt Diệp Sơ Dương, cuối cùng liền xoa cằm ngờ vực nói: "Cậu cứ đứng đây như vậy không sợ bị người khác nhìn thấy sao? Hay là chúng ta vào trong nói chuyện."
Diệp Sơ Dương: "..."
Cô là một cô gái bây giờ đứng trước cửa toilet nam đã rất thử thách sức chịu đựng của cô rồi, lại còn muốn cô vào trong? Muốn chết à?
Diệp Sơ Dương lại trợn ngược mắt, nói luôn: "Yên tâm đi, không sao cả. Anh muốn nói gì thì nói đi."
Nghe vậy Ôn Phi Vũ liền cười hì hì một tiếng: "Cậu biết tôi kéo cậu ra đây là có chuyện muốn nói sao?"
Diệp Sơ Dương: "Tôi đâu có ngốc."
Ôn Phi Vũ: "Ờ, hình như cũng đúng."
Diệp Sơ Dương: "..."
Ôn Phi Vũ: "..."