"Tiểu Cửu à, nhóc vẫn ổn chứ?"
Mặc dù Bách Việt Phong đáng còn trầm trồ trước tốc độ biến sắc mặt của thằng nhóc nhà mình như thấy biểu cảm trên mặt cô không được tốt cho lắm, bách Việt Phong vẫn rất quan tâm hỏi một câu.
Diệp Sơ Dương nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu: "Cháu không sao."
Cô đích thực là không sao.
Nhưng người khác thì không thể không sao.
Hôm nay sau khi gặp Lăng Chương, Diệp Sơ Dương mới bất ngờ cảm thấy một số việc không đơn giản như cô nghĩ.
Tại sao cô lại dễ dàng nói ra tên của Lăng Chương như vậy?
Vì lúc trước trong hồ sơ Túc Nhất giao cho cô có viết rằng Lăng Chương là bạn trai của Quách Thanh. Quách Thanh chính là người bạn thân năm xưa Trình Tử Giai hại chết.
Nhưng theo tình hình vừa rồi, sự việc có vẻ khá nghiêm trọng.
Trước đây Vu Vũ Hân từng nói rằng, cô gặp phải một oán linh mạnh hơn cô rất nhiều ở biệt thự của Trình Tử Giai.
Không còn nghi ngờ gì nữa, oán linh mà Vu Vũ Hân nói chính là Lăng Chương.
Nhưng Lăng Chương giúp đỡ Trình Tử Giai là cái quái quỷ gì đây?
Nếu như cô nhớ không nhầm và đầu óc không có vấn đề gì thì Lăng Chương và Trình Tử Giai ở mức độ nào đó phải là kẻ thù mới đúng chứ?
Ngẫm nghĩ mãi mà cô vẫn không nghĩ ra được lí do.
Diệp Sơ Dương cuối cùng đành tạm gác lại việc này, có lẽ muốn tìm ra đáp án chính xác nhất cô phải đi hỏi cô ả Trình Tử Giai kia.
Vì thế bây giờ vẫn không gấp lắm.
Hai giờ sau, Vu Thư Á phẫu thuật ghép tủy thành công được hộ lý đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vu Thư Á vừa trải qua ca phẫu thuật, cơ thể rất suy nhược, vì thế Diệp Sơ Dương và Bách Việt Phong hôm đó không về nhà mà ở lại phòng bệnh của Vu Thư Á.
Sáng ngày hôm sau, khi Diệp Sơ Dương mang cơm về lại phòng bệnh thì Vu Thư Á đã tỉnh.
Ánh mắt Vu Thư Á nhìn lên người Diệp Sơ Dương sau đó nở một nụ cười yếu ớt, cậu nhóc há miệng, giọng nói hơi khàn: "Anh Diệp."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu bước tới đầu giường của cậu nhóc, đặt bữa sáng xuống chiếc bàn nhỏ, vừa bày biện vừa nói: "Không cần khách sáo với anh như vậy, người chưa khỏe hẳn không cần gọi từ anh cũng được."
Diệp Sơ Dương vốn không phải người quá bảo thủ, không mấy quan tâm tới vấn đề vai vế.
Nếu không...
Khi cô tìm bạn trai chắc cũng sẽ không giơ móng vuốt về phía chú út nhà mình.
Vừa nói Diệp Sơ Dương lại như nhớ ra điều gì, động tác trên tay khẽ dừng lại, sau đó cô lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Vu Thư Á.
Vu Thư Á khá ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Dương.
Thiếu niên thấy vậy liền mỉm cười khẽ nói: "Là đồ của chị em, đây là yêu cậu của chị ấy, hi vọng em có thể giữ sợi dây chuyền này bên người."
Diệp Sơ Dương không định nói thật mọi chuyện cho Vu Thư Á biết.
Vu Thư Á bây giờ còn quá nhỏ, hơn nữa lại sắp cùng Bách Việt Phong sang nước Y, vì thế cô tạm thời không muốn tiêm nhiễm những tư tưởng ma quỷ thần linh này cho cậu bé.
Nghĩ vậy Diệp Sơ Dương liền giơ tay vỗ nhẹ đầu cậu, giọng nói nghiêm túc: "Sợi dây chuyền này là vật duy nhất chị em để lại, hãy giữ cẩn thận. Có nó cũng giống như có chị em ở bên cạnh vậy."
Vừa dứt lời, Vu Thư Á liền trầm ngâm.
Cậu nhóc im lặng nhìn món đồ trong tay, cũng không biết qua bao lâu mới mím môi lên tiếng: "Anh Diệp, ân tình của anh sẽ có một ngày em báo đáp anh!"