Sau khi nói xong mấy từ, sắc mặt vốn đang sợ hãi của Bách Việt Phong liền trở nên nghiêm túc.
Anh nghiêm túc nhìn người thiếu niên đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, tiếp tục nghiêm túc nói: "Tôi biết, mặc dù tôi là cậu của nhóc nhưng trong lòng nhóc thì vẫn muốn xem trò cười của trưởng bối tôi đây."
Ngừng lại một lát anh lại tiếp tục càm ràm thêm: "Mặc dù như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất mất mặt nhưng tôi vẫn quyết định để cậu xem một lần."
Nói xong câu này, Bách Việt Phong lại tiếp tục dùng sức ôm chặt lấy Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: "..." Nhát đúng là nhát như cáy ngày.
Nếu như lúc này người đứng bên cạnh cô đổi lại là Diệp Tu Bạch, chắc sau khi nghe cô nói vậy cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, sau đó kéo cô ra sau lưng mình.
Vì thế mới nói...
Cùng là đàn ông nhưng sao cách biệt lại lớn tới vậy?
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương lại rầu rĩ thở dài, nhưng cuối cùng cô vẫn rất nể mặt kéo người ra sau lưng mình, làm một hành động đáng lẽ ra phải là đàn ông làm.
Cho tới khi làm xong việc này Diệp Sơ Dương mới ngẩng đầu nhìn vị trí trước mặt mình.
Vừa rồi giọng nói của Diệp Sơ Dương nói câu "có ma" với Bách Việt Phong không hề nhỏ. Vì thế người nghe được không chỉ một mình Bách Việt Phong.
Ờ, không đúng.
Phải nói là người nghe được đúng là chỉ có một mình Bách Việt Phong nhưng ma nghe được thì cũng có một con ma.
Nghe thấy câu nói có vài phần đùa giỡn của Diệp Sơ Dương, oán linh kia liền lập tức ngẩng đầu dậy
Cũng đúng lúc này, Diệp Sơ Dương mới nhìn thấy dung mạo của đối phương.
Cô hơi sững người.
Oán linh trước mặt thực ra là một người cô quen biết.
Trước đây cô đã bảo Túc Nhất điều tra về Trình Tử Giai, trên hồ sơ có sự tồn tại của người này.
Oán linh kia thấy Diệp Sơ Dương đang lạnh lùng nhìn anh ta, khuôn mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng hung tợn, sau khi nhe nanh múa vuốt về phía Diệp Sơ Dương liền bay nhanh tới lao vào người cô.
Cũng trong lúc này, Bách Việt Phong đứng nấp sau lưng Diệp Sơ Dương và đang thò đầu ra nhìn cũng bất ngờ cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi thẳng tới trước mặt. Luồng gió đó thổi bay mái tóc màu đỏ đồng bóng của anh, khiến anh nhắm chặt mắt lại theo phản xạ.
Ngay sau đó, cùng với luồng ánh sáng trắng phát ra trên người Diệp Sơ Dương, Bách Việt Phong vốn đã mở mắt ra khi cơn gió kia tan biến lại tiếp tục bị ánh sáng trắng này làm cho chói mắt.
Bách Việt Phong: "..."
Định mệnh, rốt cuộc là cái beep gì thế này?
Đợi tới khi ánh sáng trắng tan biến, Bách Việt Phong thận trọng mở mắt ra, chắc là vừa bị ảnh hưởng bởi gió lạnh và ánh sáng trắng, lần này khi Bách Việt Phong mở mắt đã thông minh hơn rất nhiều.
Đầu tiên là anh cẩn trọng thử hé mí mắt, sau khi thấy thế giới này vẫn lương thiện như vậy, cuối cùng anh mới yên tâm mở hẳn mắt ra.
Nhưng ngay lập tức một câu "á đù" dường như không thể kiểm soát nổi vẫn được thốt ra từ miệng của anh.
Mặc dù lần này không có gió lạnh cũng không có ánh sáng trắng nhưng trước mắt Bách Việt Phong xuất hiện một khối khí đen rất lớn, hơn nữa khối khí đen đó lại hiện thành dáng vẻ của một người đàn ông.
Bách Việt Phong: "..."
Đúng là vi diệu...
Định mệnh, đây rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì thế này?
Anh là thanh niên ba tốt sống trong xã hội khoa học tại sao lại phải trải qua những việc thế này?