Nói xong câu này Diệp Sơ Dương lại nửa cười nửa không cười nhìn Nhiễm Giai Hàm.
Nhiễm Giai hàm bị ánh mắt của người thiếu niên bên cạnh nhìn cho bất giác đỏ mặt.
Cô đâu phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Diệp Sơ Dương là sao.
Chẳng qua là đang nói tới Ôn Phi Vũ.
Quả nhiên ngay sau đó giọng nói xen lẫn tiếng cười của Diệp Sơ Dương vang lên: "Chị thực sự không định xem xét Ôn Phi Vũ sao?"
Nghe vậy mặt Nhiễm Giai Hàm càng đỏ hơn.
Cô lặng lẽ mím chặt môi, lông mày nhíu chặt lại như thể đắn đo rất lâu mới lên tiếng hỏi: "Sơ Dương, tôi muốn nghe lời nói thật, cậu thấy Ôn Phi Vũ thế nào?"
Ồ?
Bất ngờ nghe thấy Nhiễm Giai Hàm hỏi như vậy, Diệp Sơ Dương đại khái cũng biết thực ra Nhiễm Giai Hàm đã bắt đầu thỏa hiệp rồi.
Bây giờ chỉ còn thiếu một mồi lửa.
Diệp Sơ Dương xoa cằm mình cười nói: "Chúng ta chơi với nhau cũng đã một thời gian dài, cũng coi là bạn bè, em sẽ không nói dối chị."
Người tính tình như Diệp Sơ Dương thường đối xử rất chân thành với bạn bè.
Điểm này không cần phải bàn cãi.
Cô trầm ngâm một lát sau đó tổ chức từ ngữ nói: "Nói thực lòng đây là theo em thấy, Ôn Phi Vũ đúng là không tồi."
Dừng lại một lúc cô nói tiếp: "Em quen với anh ta lâu như vậy rồi, thực sự chưa thấy anh ta thật lòng với cô gái nào. Mặc dù không thể phủ nhận trước đây anh ta đúng là hơi khốn nạn một chút, nhưng điều đó không thể phủ nhận tương lai sau này của anh ta."
Một người trước đây ra sao, bây giờ thế nào không thể nói lên rằng sau này cũng vậy.
Con người sẽ luôn thay đổi.
Giống như Ôn Phi Vũ trước đây là một gã công tử bột ăn chơi lêu lổng, không quan tâm tới chuyện công ty, nhưng bây giờ chẳng phải vẫn luôn cố gắng ngày ngày chạy tới công ty đó sao?
Thậm chí vì muốn làm lên thành tích còn tới tìm Diệp Sơ Dương.
Nghĩ tới đây Diệp Sơ Dương nhướng mày nói tiếp: "Trước đây anh ta còn nói với em rằng đã nói việc thích chị với ba mẹ anh ta, đợi dẫn chị về nhà gặp người lớn nói chuyện."
Nhiễm Giai Hàm: "…"
Là, là vậy sao?
Mặc dù nghe những lời Diệp Sơ Dương nói, Nhiễm Giai Hàm cũng cảm thấy rất cảm động nhưng…
Cô thực sự rất muốn biết Ôn Phi Vũ lấy đâu ra tự tin dám nghĩ tới cả việc dẫn cô về gặp ba mẹ. Nghĩ thôi đã đành, đằng này còn thông báo cả cho ba mẹ biết nữa.
Đúng thật là…
Hạn hán lời.
Nhiệm Giai Hàm cạn lời bóp trán, cố gắng kìm nén cảm giác vừa quái dị vừa vui mừng kì lạ đang dấy lên trong lòng, cô trầm ngâm một hồi mới nói: "Thực sự tôi cũng cảm nhận được anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Không giống với các mối quan hệ vì lợi ích, là thật lòng thật dạ đối xử tốt với tôi."
Mặc dù thời gian qua cô vẫn đang bận quay phim, rất ít khi có thể nhận được điện thoại của đối phương nhưng tối nào cũng nhận được một tin nhắn hoặc một đoạn tin thoại.
Dần dần cô cũng đã quen với cuộc sống như vậy.
Nếu như ngày nào đó Ôn Phi Vũ gửi tin nhắn muộn một chút hoặc không gửi, Nhiễm Giai Hàm sẽ cảm thấy vô cùng không quen, hơn nữa còn cảm thấy trong lòng trống trải.
Chắc đây chính là có thói quen trở thành tự nhiên.
Nhiễm Giai Hàm biết rằng mình đã bắt đầu sa lầy, hoặc nên nói là đã bắt đầu chìm đắm.
Nhưng…
Bị ảnh hưởng bởi mối tình trước đây, cô thực sự rất khó hạ quyết tâm nhìn nhận mối tình này.
Bây giờ vừa hay có Diệp Sơ Dương nhắc tới, cô cũng nên suy nghĩ kĩ lưỡng một phen.
Sau khi nghe Nhiễm Giai Hàm nói vậy, Diệp Sơ Dương cười nói: "Cho chị một lời khuyên, hãy nghe theo tiếng con tim. Chị sẽ nhận được quả ngọt!"