Ánh mắt Diệp Sơ Dương thờ ơ liếc nhìn màn hình điện thoại của Tạ Linh Tê.
Chỉ thấy trên màn hình là một tấm hình.
Diệp Tu Bạch ngồi trong xe, hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Ngoài cửa xe là thiếu niên ánh mắt mỉm cười nói gì đó với Diệp Tu Bạch.
Nếu như Diệp Sơ Dương nhớ không nhầm, tấm hình này hình như đã chụp từ rất lâu rồi.
Thời gian cụ thể là lần trước Tạ Linh Tê tới tìm cô nhờ giúp đỡ nhưng bị cô từ chối.
Không ngờ khi đó Diệp Tu Bạch tới đón cô đã bị Tạ Linh Tê chụp lại.
Ngón tay thon dài của Diệp Sơ Dương khẽ lướt nhẹ trên màn hình, sau cùng gõ nhẹ hai cái, dùng thái độ nửa như cười đùa nói: "Tấm hình này chụp rất có cảm giác, hay là chị gửi cho tôi một bản."
Tạ Linh Tê: "..."
Tạ Linh Tê đưa tấm hình này ra cho Diệp Sơ Dương xem chẳng qua là muốn uy hiếp cô, nào ngờ lại nghe thấy một câu nói không ăn nhập gì như vậy, cô ta lập tức sững người, hoàn toàn không biết nên nói sao nữa.
Ấy nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ta như vậy, thần sắc vốn có phần trêu chọc của Diệp Sơ Dương lại bất ngờ trở nên vô cùng nghiêm túc nói một câu: "Tôi nói thật đấy, chị chụp rất đẹp."
Tạ Linh Tê lúc này chắc chỉ cảm thấy tức sôi máu.
Cô ta lạnh mặt ngay lập tức, đôi mắt nhìn Diệp Sơ Dương chằm chặp, sau đó lạnh giọng nói: "Diệp Sơ Dương, tôi không phải đang đùa với cậu. Cậu chỉ cần nói có giúp tôi hay không thôi. Nếu nưh cậu không giúp thì tôi sẽ phát tán tấm hình này đi."
Ồ.
Bắt đầu uy hiếp cô rồi.
Động tác dùng tay chống cằm của Diệp Sơ Dương liền thay đổi, thả lòng người ra ghế tựa sau lưng, một tay không ngừng nghịch điện thoại, nụ cười trong mắt mỗi lúc một thâm thúy: "Có phải chị cho rằng tôi nhờ vào anh ta nên mới có được tài nguyên tốt như vậy?"
Nói xong Diệp Sơ Dương lại làm như nghiêm túc suy nghĩ: "Ví dụ như Sinh Trưởng Cuồng Dã, ví dụ như người đại diện và đại diện thương hiệu khu vực của Carol?"
"Lẽ nào không phải sao?" Tạ Linh Tê hỏi ngược lại.
Mặc dù cô ít học nhưng cũng biết chiếc xe mà người đàn ông đó ngồi là nhãn hiệu gì.
Chỉ nhìn chiếc xe và khí chất quanh người của anh ta cũng có thể đoán định được người đàn ông này tuyệt đối là người có tiền và có thế lực.
Thời gian Tạ Linh Tê vật lộn trong làng giải trí không ít, những thứ có thể nhìn thấy đều có thể nhìn thấy.
Vì thế chỉ cần cô ta cũng có thể bám được vào người đàn ông như thế hoặc Diệp Sơ Dương đồng ý giúp cô ta cô ta sẽ không sợ không có đường sống.
Tạ Linh Tế suy nghĩ đúng là rất tuyệt vời nhưng rõ ràng Diệp Sơ Dương không cho cô ta cơ hội thực hiện.
Thiếu niên gật đầu lạnh nhạt nói: "Đúng thế, chị nói chả sai gì, nhưng tôi có một câu hỏi."
"Cái gì?"
"Nếu chị đã biết thân phận của anh ta không tầm thường, có thể giúp tôi lấy được hợp đồng đại diện của Carol thì không chỉ có tiền mà còn có thế lực. Vì thế chị lấy đâu ra sự tự tin cho rằng tấm hình này của chị có thể được đăng lên?"
Ngừng lại một lát cô nói tiếp: "Hay là chị thử đi, xem có phóng viên nào dám nhận tin bài này?"
Đây không phải Diệp Sơ Dương thổi phồng.
Địa vị của Diệp Tu Bạch ở nước Z có thể nói là không ai sánh bằng, chỉ cần phóng viên hay các công ty truyền thông báo chí còn muốn tiếp tục tồn tại trong giới này, vậy thì tuyệt đối không được đăng bài liên quan tới anh mà chưa được sự đồng ý.
Đương nhiên, lần Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đi xem "Hồi Sinh" là ngoại lệ.
Khi đó người chụp lén tới chính diện cũng không chụp được, ai mà biết người đứng bên cạnh cô rốt cuộc là ai.