"Khi đó sau khi theo cô ta tới biệt thự của cô ta, tôi phát hiện trong phòng cô ta có oán linh với oán khí và sát khí mạnh hơn cả tôi."
Nói tới đây, sắc mặt Vu Vũ Hân thoáng qua sự sợ hãi.
Rõ ràng oán linh mà Vu Vũ Hân nói đã tạo ra một cú sốc tâm lý cực lớn đối với cô.
"Tôi vốn tưởng rằng oán linh đó cũng có thù với Trình Tử Giai giống như tôi nhưng tôi không ngờ rằng oán linh đó hình như đứng về phía Trình Tử Giai. Suýt chút nữa tôi đã bị oán linh đó giết chết."
Vu Vũ Hân nói rất chậm.
Chắc là vì hồi tưởng lại sự việc khiến người ta sợ hãi từ đáy lòng nên một lần nữa cô lại chìm đắm trong nỗi khiếp sợ đó.
Diệp Sơ Dương thấy Vu Vũ Hân như vậy, trầm ngâm một lát sau đó bất ngờ hỏi: "Vì thế việc Trình Tử Giai biết Tiểu Á ở đây là do cô dẫn tới?"
Nghe vậy Vũ Vũ Hân liền sững người, sau đó liền cười khổ.
"Tôi thực sự không cố ý. Sau khi chạy trốn khỏi biệt thự của Trình Tử Giai, tôi liền về đây, tôi thật sự không ngờ oán linh đó cũng theo tới."
Diệp Sơ Dương nghe xong trong lòng thoáng chút suy nghĩ.
Chả trách vừa rồi trong phòng bệnh cô cứ có cảm giác oán khí trong phòng có vẻ kì lạ.
Thì ra là oán linh kia.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương hơi lóe sáng, cuối cùng liền gật đầu: "Tôi biết rồi, thời gian sắp tới cô hãy ở bên cạnh tôi, đừng để bị oán linh kia làm cho hồn bay phách tán."
"Vậy em trai tôi..."
"Điều đó cô không cần lo lắng, Tiểu Á tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa!"
Vu Thư Á suy cho cùng vẫn không hề giống Vu Vũ Hân, Vu Thư Á là người bình thường, Diệp Sơ Dương chỉ cần để chút đồ bên cạnh cậu ta là được. Còn Vu Vũ Hân đã trở thành oán linh, đương nhiên không thể làm như Vu Thư Á được.
Nếu không Vu Vũ Hân chắc sẽ chết trong tay cô.
Sau khi trò chuyện với Vu Vũ Hân, Diệp Sơ Dương mới tới phòng làm việc của bác sĩ.
Tuy nhiên điều khiến cô không ngờ là sau khi mở cửa phòng làm việc của bác sĩ bước ra, kết quả là cô bắt gặp một đôi mắt vô cùng quen thuộc.
Bàn tay cầm tay vặn cửa của cô siết chặt lại, sau đó liền mỉm cười: "Chị Trình? Chị làm gì ở đây vậy?"
Không sai, người xuất hiện trước mặt Diệp Sơ Dương lúc này không phải ai khác mà chính là Trình Tử Giai.
Trình Tử Giai khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương cũng có đôi chút ngạc nhiên.
Cô ta chớp chớp mắt với đối phương sau đó cười nói: "Là Sơ Dương à, tôi nghe nói em trai Vu Vũ Hân khám bệnh ở đây vì thế tới thăm."
Dứt lời, cô ta liền dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vu Vũ Hân qua đời chỉ để lại một người em trai, thật đáng thương. Vì thế tôi nghĩ giúp được cậu bé chút nào thì giúp!"
Nghe vậy Diệp Sơ Dương lập tức nhướng mày.
Sau đó cô khẽ nghiêng đầu thốt ra mấy chữ: "Chuộc tội?"
Hai chữ đó vừa nói ra, sắc mặt Trình Tử Giai liền trở nên cứng đơ.
Nhưng ngay sau đó nụ cười của cô ta lại trở lại lễ độ: "Vu Vũ Hân tự sát cũng không phải do tôi hại, tôi chuộc tội gì chứ. Chỉ đơn thuần là thấy đứa bé đó đáng thương mà thôi."
Ồ.
Đơn thuần là thấy đứa bé đó đáng thương mà thôi.
Chỉ người đầu óc có vấn đề mới tin những lời quái quỷ đó của cô.
Trên mặt Diệp Sơ Dương liền nở nụ cười nhẹ nhàng khiến người khác khó hiểu, sau đó cô nói: "Được thôi, vậy chị Trình cứ bận việc của mình, tôi xin phép đi trước."
"Này, nói chứ, Sơ Dương, cậu ở đây làm gì vậy? Lẽ nào cũng là tới thăm Vu Thư Á giống tôi?"