Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 467




Thế là Diệp Sơ Dương đợi rất lâu vẫn thấy Bách Việt Phong đang vô cùng băn khoăn vì câu nói của cô, lông mày nhíu chặt lại.

Một lát sau Diệp Sơ Dương mới nghe thấy giọng nói khá là ngờ vực của đối phương vang lên.

"Nhóc và Diệp Tu Bạch là chú cháu, tôi và nhóc là cậu cháu, hơn nữa cậu ta lại không phải là chú ruột của nhóc, tôi là cậu phiên bản chuẩn sao lại không thể bằng một kẻ phiên bản nhái như cậu ta được?"

Nói tới câu cuối cùng, Bách Việt Phong tỏ ra vô cùng tủi thân.

Diệp Sơ Dương cũng ngay lập tức hiểu ra tình hình: "..."

Ồ.

Thì ra Bách Việt Phong không biết quan hệ thực sự của cô và Diệp Tu Bạch.

Chả trách không hiểu được ý của cô.

Có điều nghĩ cũng đúng.

Bởi với tính cách cẩu thả của Bách Việt Phong, ờ, nói dễ nghe thì là cậu thả, nói khó nghe thì là ngờ nghệch ngốc nghếch, nếu việc của cô và Diệp Tu Bạch bị Bách Việt Phong biết được, chắc không quá vài ngày, cả thế giới này sẽ đều biết chú cháu nhà họ Diệp đang hẹn hò yêu đương.

Nghĩ tới cảnh đó, khóe miệng Diệp Sơ Dương lại không khỏi co giật mấy cái, sau đó cô giả bộ như thể không có chuyện gì xảy ra, vô cùng vô tội nói: "Cậu à, hôm nay không được đâu, lát cháu còn phải vào bệnh viện một chuyến."

Điều này là Diệp Sơ Dương nói thật.

Vốn dĩ hôm nay cô có hẹn Hà Khâm vào viện thăm Vu Thư Á, lúc trước Hà Khâm nghe xong việc của em trai Vu Vũ Hân liền nói rằng sẽ cùng giúp Vu Thư Á.

Nhưng mấy hôm nay quá nhiều việc, đừng nói dẫn Hà Khâm đi, tới ngay cả Diệp Sơ Dương cũng không có thời gian để vào viện một chuyện.

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, kết quả không ngờ khách quý Bạch Việt Phong quanh năm chả thấy mặt mũi đâu lại đột ngột xuất hiện.

Diệp Sơ Dương cảm thấy vô cùng nhọc tâm.

"Không đùa với cậu đâu, hôm nay cháu có việc thật." Thấy Bách Việt Phong vẫn còn đang rất ngờ vực, Diệp Sơ Dương vội vàng xua tay: "Hay là cậu cũng đi cùng chúng cháu vào viện một chuyến?"

Bách Việt Phong: "Tôi chả bệnh tật gì cả, vào viện làm cái gì?"

Diệp Sơ Dương: "..." Đù, ai nói cứ vào viện là phải mắc bệnh.

Diệp Sơ Dương cạn lời trợn ngược mắt, sau đó lại liếc đối phương một cái, chậm rãi nói: "Được rồi, nếu cậu không đi thì cháu và bạn đi trước. Còn việc quan trọng mà cậu nói, từ từ rồi tính."

Bách Việt Phong: "..."

Vì thế thằng nhóc này có ý gì, là không cần anh nữa rồi phải không?

A, tức quá à!

Mặc dù trong tình hình này, Bách Việt Phong rất muốn quay người bỏ đi nhưng lúc này cái cần đọ là khí phách.

Thế là, sau khi trầm ngâm hai giây Bách Việt Phong cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Chàng trai trẻ tuổi cũng chỉ biết rầu rĩ thở dài, sau đó liền giơ tay khoác vai thằng nhóc nhà mình, bĩu môi nói: "Đi thôi, đi thôi, mặc dù nhóc không nấu cơm cho tôi nhưng thân là cậu của nhóc, tôi cũng phải nói một lượt những điều chú út nhà cậu dặn dò."

Nghe tới bốn từ "chú út nhà cậu", tâm tình của Diệp Sơ Dương vui vẻ hẳn.

Cô chớp chớp mắt nhìn Bách Việt Phong, nhớ tới câu nói ban nãy của đối phương liền tò mò hỏi: "Ý, tại sao không phải chú út đích thân nói với cháu mà nhất định phải kêu cậu chuyển lời?"

Bách Việt Phong: "Mặc dù nghe cậu nói như thể rất chê bai tôi nhưng thực sự thì tốt tới đây để nói với cậu việc này, nếu cậu muốn hỏi nguyên nhân, suy cho cùng cũng chỉ vì mấy hôm nay không thấy Diệp Tu Bạch đâu cả."