Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 461




Diệp Sơ Dương thì đang nghĩ chuyện của Mã Triết, còn Triệu Vũ Hành và Lư Vãn Phong có lẽ cũng vì biết được chuyện về cái gọi là Kumathong mà đều chìm vào im lặng.

Thời gian dùng bữa nhanh chóng trôi qua.

Trước lúc đi, Diệp Sơ Dương nói với Lư Vãn Phong: “Nếu nhớ ra người đưa chị tới nước T là ai thì nhớ nói với tôi một câu nhé.”

Sau khi biết chuyện Lư Vãn Phong nuôi tiểu quỷ, Diệp Sơ Dương liền hỏi ai đã đưa Lư Vãn Phong tới nước T.

Nhưng mọi chuyện cứ như ma làm vậy, Lư Vãn Phong không tài nào nhớ ra được.

Diệp Sơ Dương khi thấy khuôn mặt mê man và thần thái đờ đẫn của đối phương thì cũng không nói thêm gì nữa. Bởi cô nhìn ra được là quả thật Lư Vãn Phong không nhớ ra nổi.

Lư Vãn Phong không phải diễn viên, cô chỉ là một ca sĩ, vậy nên Diệp Sơ Dương có thể dễ dàng nhìn ra được là rốt cuộc có phải đối phương thật sự không nhớ hay không hay là cô đang cố tình nói dối.

Dặn dò Lư Vãn Phong một hồi, Diệp Sơ Dương liền lên xe của Triệu Vũ Hành đi khỏi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Lư Vãn Phong gọi điện cho Diệp Sơ Dương, đại ý trong điện thoại nói là cô đã làm xong quan tài rồi, mộ địa cũng đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ đợi Diệp Sơ Dương đưa tên tiểu quỷ đó vào quan tài thôi.

Lúc trước Diệp Sơ Dương dặn dò Lư Vãn Phong xử lý chuyện này phải nhanh nhẹn một chút. Bây giờ đối phương đã chuẩn bị thoả đáng rồi, dĩ nhiên cô cũng không thể chậm trễ.

Sauk hi gặp mặt Lư Vãn Phong, Diệp Sơ Dương thuận lợi đặt tiểu quỷ vào trong quan tài rồi hạ táng.

*

Sau khi giải quyết xong vấn đề cam go của Lư Vãn Phong, Diệp Sơ Dương nhận được một phong bì khổng lồ. Thế nhưng số tiền trong phong bì còn chưa kịp tiêu thì phát hiện ra kỳ nghỉ đã kết thúc rồi.

Diệp Sơ Dương cảm thấy bất lực chỉ đành tiếp tục quay về đoàn làm phim.

Lần này Diệp Sơ Dương và những diễn viên chính khác đều tới văn phòng của đoàn làm phim cùng một lúc.

Cậu thiếu niên vẫn theo lệ ngồi giữa Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm, ánh mắt của cô lướt qua hai người ngồi đối diện, hàng lông mày dài khẽ nhướng lên.

Vốn dĩ thì ngồi đối diện bọn họ là Trình Tử Giai và Tạ Linh Tê. Thế nhưng vào giờ phút này chỉ có một mình gương mặt thân quen của Trình Tử Giai.

Ngồi cạnh Trình Tử Giai là một cô gái trông rất trẻ, khuôn mặt trông khá xinh đẹp.

Nhưng nếu độ cong của đôi mắt hai mí này nhỏ lại một chút thì càng đẹp hơn.

Ánh mắt của Diệp Sơ Dương nhìn cô gái đó một lượt rồi thu về, hoàn toàn tỏ ra như mình không phát hiện việc gì đã xảy ra, chỉ chăm chú nhìn điện thoại.

Thế nhưng đúng vào lúc này, đạo diễn lại lên tiếng.

“E hèm, hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là vì có chuyện muốn thông báo. Chuyện của Vu Vũ Hân lúc trước chắc mọi người cũng rõ, tôi tin chắc là các bạn cũng không muốn một bộ phim mà chúng ta dày công gây dựng lại trở thành công cốc. Vậy nên sau khi tôi thương lượng với nhà đầu tư thì quyết định cuối cùng của chúng tôi là thay thế Tạ Linh Tê.”

Nói xong, ánh mắt của đạo diễn liếc về cô gái trẻ đang ngồi cạnh Trình tử Giai.

“Đây là Doãn Thiều Thi, người sẽ đóng vai Mai Phượng Viên, Thiều Thi à, cô chào hỏi mọi người một tiếng đi.” Đạo diễn cười nói ra hiệu với Doãn Thiều Thi.

Thấy vậy, Doãn Thiều Thi cũng không chút do dự mà vô cùng nhanh nhẹn vui vẻ đứng dậy, cô khom lưng chào hỏi với những diễn viên chính trước mặt mình rồi cất giọng dịu dàng: “Chào các tiền bối, tôi là Doãn Thiều Thi. Mai Phượng Viên là vai diễn đầu tiên của tôi, hy vọng thời gian tới mọi người sẽ chỉ bảo thêm.”