“Làm việc khiến chúng không hài lòng?” Lư Vãn Phong nhắc lại lời của Diệp Sơ Dương, đáy mắt cô rõ ràng hiện lên sự nghi hoặc.
Bau đầu khi cô tới nước T mời tiểu quỷ về nuôi thì người lúc đó hình như không nói với cô những chuyện này. Họ chỉ nói là cô hàng ngày chăm sóc tốt cho tiểu quỷ này, đừng để người khác phát hiện ra là được.
Lần này nếu không vì tin tưởng Diệp Sơ Dương và Triệu Vũ Hành thì cô cũng sẽ không đưa hai người họ tới đây.
Lư Vãn Phong vẫn chìm đắm trong nghi hoặc, Diệp Sơ Dương thấy bộ dạng của cô như vậy thì trầm tư một lúc rồi tiếp tục nói: “Đám tiểu quỷ này là dựa vào tà thuật luyện thành, các hành vi của chúng thực ra đều không chịu sự gò bó. Còn người nuôi tiểu quỷ muốn có được sự giúp đỡ của chúng thì nhất định phải cố gắng hết sức để chúng được vui. Nói cách khác thì tiểu quỷ chính là tổ tông của chị.”
Câu cuối cùng của Diệp Sơ Dương tuy nghe không lấy gì làm lọt tai nhưng chính xác là như vậy.
“Vì thế nên hoặc là gần đây những việc chị làm khiến nó không hài lòng, hoặc là oán khí trên người tên tiểu quỷ này càng ngày càng nặng, nó không muốn bị chị khống chế nữa.”
Nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương cảm nhận rõ được cảm giác đau nhức thoắt ẩn thoắt hiện truyền tới từ tay mình.
Cũng đúng lúc này, tiểu quỷ trong tay cô đột nhiên toả ra luồng khí đen đậm đặc.
Nếu đổi lại là một người bình thường khác đang cầm nó thì e rằng đã không chịu nổi sự đau đớn này mà vứt nó xuống rồi. Nhưng Diệp Sơ Dương thì khác.
Dù gì thì cô cũng là một thầy phong thuỷ chính cống đã mở thiên nhãn, sau khi hắc khí đó đột ngột tỏa ra, trên người cô cũng toát ra những luồng linh khí màu trắng sữa rồi nuốt trọn đám khí đen đó.
Trong phút chốc, tiểu quỷ nằm trong lòng bàn tay Diệp Sơ Dương lập tức không còn chút động tĩnh gì nữa.
Thấy vậy, khoé miệng Diệp Sơ Dương liền nở một nụ cười chế giễu.
Triệu Vũ Hành và Lư Vãn Phong đứng bên cạnh để ý thấy nụ cười trên môi Diệp Sơ Dương liền ngây ra cùng lúc, hai người họ còn chưa kịp lên tiếng hỏi gì thì cậu thiếu niên đã nói: “Tôi xin thu lại lời lúc trước, không phải do chị làm gì khiến nó không hài lòng mà là nó không muốn chịu sự khống chế của người khác nữa.”
“Thế nên nó gây chuyện với chị, hy vọng chị có thể thả nó.”
“Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào?” Lời của Diệp Sơ Dương khiến Lư Vãn Phong trở nên vô cùng sợ hãi, cô hoàn toàn không ngờ là việc nuôi tiểu quỷ lại có hậu quả đáng sợ như vậy.
Nếu như~~~
Lần này không phải là Triệu Vũ Hành đưa Diệp Sơ Dương tới thì chẳng phải là cô sẽ chết thật sao?
Lư Vãn Phong bất giác mấp máy đôi môi, cô đưa tay lên sờ vào khuôn mặt lồi lõm của mình, đáy mắt cô ánh lên sự vui mừng.
Diệp Sơ Dương nhìn cô rồi suy nghĩ, cuối cùng vẫn chọn một cách an toàn nhất: “Như này đi, chị làm cho nó một cái quan tài rồi tìm chỗ an táng.”
Bản thân tiểu quỷ này bị lấy ra trực tiếp khi còn trong bụng mẹ, khi lấy ra nó còn chưa thành hình, thậm chí ngũ quan còn chưa rõ ràng.
Tiểu quỷ này ngay từ khi ra đời đã ôm đầy oán khí, bây giờ độ hoá cho nó thì cách tốt nhất là an táng.
“Mấy ngày tới chị cẩn thận một chút, nhanh chóng làm xong quan tài rồi chọn một khu mộ phong thuỷ tốt. Đến lúc nó nói với tôi là được.” Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương liền lật qua lật lại tiểu quỷ trong tay mình rồi nói: “Tên này tôi đem về nhà đã nhé, không để ở đây nữa để đỡ vướng mắt chị.”