“Em làm anh ta mất mặt như vậy liệu có ổn không?”
Trong phòng ngủ, Triệu Vũ Hành đứng cạnh Lư Vãn Phong, anh nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy giữa cô gái này và Mã Triết, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.
So với sự lo nghĩ của Triệu Vũ Hành thì Lư Vãn Phong tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
“Không sao đâu, anh Triệu. Anh không cần phải quá lo cho em. Hợp đồng giữa em và công ty cũng chỉ còn hiệu lực một tháng nữa thôi, em sắp thoát khỏi biển khổ rồi.” Lư Vãn Phong cười rồi đặt khay nước trên tay sang một bên, cô nhìn cốc café rồi nói: “Café này không uống thì hơn, ai biết được là Mã Triết có bỏ gì vào hay không. Lát nữa tôi mời hai người ăn cơm.”
Nói xong những lời này, Lư Vãn Phong cũng không nhìn chỗ café đó nữa mà ánh mắt cô hướng vào Diệp Sơ Dương đang đứng bên cạnh tay chống cằm nghĩ ngợi gì đó.
Cô không biết liệu Diệp Sơ Dương có thật sự hiểu những thứ về phong thuỷ hay không.
Nhưng cô muốn thử một lần.
“Sơ Dương, cậu nhìn ra được cái gì à?” Lư Vãn Phong hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mới chậm rãi ngước mắt lên.
Tất nhiên là nhìn ra cái gì đó rồi.
Nhưng quả thật đừng có nhìn quá tỉ mỉ.
Diệp Sơ Dương vừa bước chân vào căn phòng ngủ này, hắc khí trào ra hất thẳng vào mặt khiến cô suýt thì nghẹt chết. Sau đó cô nhìn một lượt cả căn phòng chỉ thấy bức tường màu trắng cùng toàn bộ ngóc ngách đều có khí đen tụ tập.
Cái quan trọng nhất là cái giường mà bình thường Lư Vãn Phong nằm ngủ là nơi khí đen nồng nặc nhất.
Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt lại, cô cũng không trả lời luôn câu hỏi của Lư Vãn Phong mà bước tới thành giường của đối phương lật gối lên.
Dưới chiếc gối, một cái xác sơ sinh khô khốc chỉ to bằng ngón tay của người trưởng thành nằm yên tĩnh ở đó, toàn thân tái xám trông vô cùng đáng sợ.
Lúc đầu, Triệu Vũ Hành ngỡ là nuôi tiểu quỷ chỉ là một nghi thức, chỉ cần làm theo cách làm là được.
Thế nhưng có thế nào đi nữa anh cũng chẳng ngờ lúc này dưới gối của Lư Vãn Phong lại ẩn chứa thứ này.
Sắc mặt của anh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Lẽ nào đây chính là nuôi tiểu quỷ mà mọi người nói sao? Đây chẳng phải là xác trẻ sơ sinh thật hay sao?” Cái thứ trong tay Diệp Sơ Dương rõ ràng là một đứa trẻ sơ sinh.
Dường như cảm nhận được sự kinh hoàng của Triệu Vũ Hành, lúc này Diệp Sơ Dương mới đưa mắt xuống nhìn thứ trên tay mình, thần sắc cô lạnh lùng nói: “Ừm, thứ này chính là tiểu quỷ. Nuôi cái thứ này thông thường sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Diệp Sơ Dương vừa nói, ánh mắt vừa nhìn vào Lư Vãn Phong: “Trên người chị xảy ra nhiều việc kỳ quái như vậy nguyên nhân đều là vì tiểu quỷ này.”
Nuôi tiểu quỷ chính là một loại ô thuật vô cùng nổi tiếng của nước T.
Tóm lại tiểu quỷ chính là dùng bùa thuật truyền thống để luyện ra cái xác thai nhi. Thai phụ đã chết nhưng thai nhi chưa chết được lấy ra khỏi bụng thai phụ là linh nghiệm nhất.
Nhưng đồng thời thì cách làm này cũng tà ác nhất.
Vậy nên có rất nhiều tiểu quỷ dựa vào oán khí mà phát ra sức mạnh, tính tình khó mà nắm bắt được, rất dễ bị quật lại.
“Dựa vào oán khí đầy phòng ngủ của chị lúc này, tiểu quỷ mà chị nuôi có lẽ là trẻ sơ sinh bị lấy khỏi bụng người mẹ bị ép chết.” Ánh mắt Diệp Sơ Dương liếc một lượt quanh căn phòng rồi tiếp tục giải thích: “Hơn nữa là có lẽ vì gần đây chị đã làm ra những việc khiến tên tiểu quỷ này không hài lòng nên mới dẫn đến nhiều chuyện kỳ quái xui xẻo như vậy xảy ra với chị.”