Nếu như Triệu Vũ Hành đã nói vậy rồi thì dẫu rằng Lư Vãn Phong có không tin vào Diệp Sơ Dương thì cũng phải thỏa hiệp.
Bởi vì cô tin tưởng tuyệt đối vào Triệu Vũ Hành.
Trong lúc trầm tư, Lư Vãn Phong bỗng hỏi: “Sơ Dương à, cậu có gì muốn hỏi không? Tôi sẽ thành thật nói với cậu. Nếu không thì tôi sẽ nói toàn bộ những cái mà tôi nhớ được cho cậu.”
Ngay từ đầu khi Diệp Sơ Dương bước chân vào căn biệt thự và nhìn thấy hai người ở đây thì trong lòng cô đã có rất nhiều nghi vấn, cô có rất nhiều cái muốn biết.
Do vậy, khi nghe thấy Lư Vãn Phong nói thế thì Diệp Sơ Dương cũng không khách khí nữa, cô liền hỏi: “Chi bằng tiền bối nói về ân oán giữa cô và người quản lý trước đi?”
Lời vừa dứt, Lư Vãn Phong liền sững lại.
Cô không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên mà Diệp Sơ Dương đặt ra lại là như vậy.
Sau đó, cô liền cắn môi nói: “Mã Triết là người quản lý thứ hai của tôi. Người quản lý đầu tiên của tôi đã nhảy lầu tự sát rồi. Tuy tôi cảm thấy chuyện này không thể tin được, nhưng khi đó kết quả điều tra của bên cảnh sát là như vậy.”
“Sau khi Mã Triết trở thành người quản lý của tôi thì công việc của tôi ít hẳn đi, anh ta thường xuyên bảo tôi đi tiếp khách hầu rượu, mỗi lần như vậy tôi đều từ chối. Sau đó có lần anh ta vô cùng tức giận, thế là anh ta lén cho tôi uống thuốc rồi đưa tôi lên giường của một ông chủ trong giới.”
Dẫu rằng phải nhắc lại những chuyện khiến người ta phải tan nát cõi lòng nhưng Lư Vãn Phong lại tỏ ra vô cùng bình thản.
Hoặc giả có thể dùng một từ chính xác hơn để hình dung, đó là tê liệt.
Khi Diệp Sơ Dương vẫn đang im lặng thì Lư Vãn Phong tiếp tục nói: “Kể từ lúc đó, tôi hận Mã Triết thấu xương. Thế nhưng tôi cứ luôn cảm thấy cái chết của người quản lý lúc trước của tôi có liên quan tới anh ta, vì vậy nên tôi luôn tìm cơ hội để báo thù anh ta.”
Vậy nhưng kết quả cuối cùng lại khiến Lư Vãn Phong cảm thấy thất vọng tột cùng.
Sau lưng Mã Triết dường như có ai đó chống lưng vậy, bất luận Lư Vãn Phong dùng cách thức gì để đối phó với anh ta nhưng kết quả là Mã Triết vẫn bình an vô sự.
“Sau này, Mã Triết dường như cũng biết rằng tôi giở trò sau lưng anh ta nên có mấy lần nói bóng gió cảnh cáo tôi rằng anh ta có thần linh phù hộ, kể cả tôi có đi tìm xã hội đen tới đánh anh ta thì cũng vô ích.”
Những chuyện này đến ngay cả Triệu Vũ Hành cũng không biết.
Thế nhưng vào lúc này, Lư Vãn Phong lại kể hết ra.
“Thần linh phù hộ? Xã hội hiện đại bây giờ lấy đâu ra thần linh gì chứ? Cái tên Mã Triết đấy dọa em thì có?” Triệu Vũ Hành chau mày nói.
Trong mắt anh ta thì những lời này của Mã Triết quả thật tức cười.
Tuy xã hội bây giờ có rất nhiều người đi cầu khấn thần phật, thế nhưng nếu thật sự hữu dụng thì người toàn thiên hạ sẽ chẳng còn thất vọng nữa rồi.
Kẻ giết người chỉ cần nói một câu hy vọng thần linh phù hộ là không bị cảnh sát bắt, thế thì cả đời này có thể kê cao gối ngủ ngon rồi.
Người nghèo khổ chỉ cần nói một câu với thần linh là: Thần ơi, cho con tiền bạc vô hạn đi, thế là anh ta liền thành người giàu sao?
Đâu ra cái béo bở như vậy?
Vậy nên, nói tóm lại là Mã Triết đang nói linh tinh phải không?
Tuy Triệu Vũ Hành nói những lời này thật sự rất có lý. Thế nhưng rất rõ ràng, sự việc không đơn giản như anh nghĩ.
Lư Vãn Phong nghe xong câu nói này liền cười khổ một tiếng: “Nhưng mà anh Triệu à, anh có biết là rất nhiều lần em từng có suy nghĩ sẽ âm thầm giết anh ta nhưng cái kỳ lạ là em đã đâm dao tới trước mặt hắn ta rồi, kết quả là dường như có một tấm bình phong ngăn em lại, vì thế nên em mới tin lời anh ta không chút hoài nghi.”