Xem ra quan hệ giữa người quản lý Mã Triết này với Lư Vãn Phong cũng chẳng tốt đẹp gì.
Diệp Sơ Dương nghĩ bụng rồi cũng không chút do dự đi theo Triệu Vũ Hành vào thư phòng.
Có một người đang ngồi trên sofa, người đó quay lưng lại về phía bọn họ, thấp thoáng có thể thấy được là đối phương mặc một chiếc áo dài tay rộng rãi, trông dáng người vô cùng mảnh dẻ.
Triệu Vũ Hành ra hiệu với Diệp Sơ Dương rồi bước tới đằng sau người đó, vỗ vỗ vai cô rồi khẽ nói: “Vãn Phong à, Diệp Tử đến rồi này.”
Nghe vậy, người đó mới khẽ động đậy rồi chầm chậm quay người lại.
Cũng đúng vào lúc Lư Vãn Phong quay mặt lại nhìn Diệp Sơ Dương, ánh mắt của Diệp Sơ Dương đột nhiên sững lại, đồng tử co mạnh.
Diệp Sơ Dương hoàn toàn không ngờ rằng Lư Vãn Phong xuất hiện trước mắt cô lúc này trái ngược hoàn toàn với nữ minh tinh xinh đẹp trẻ trung từng xuất hiện trên màn hình và weibo.
Sắc mặt của Lư Vãn Phong xanh xao, mái tóc ngắn của cô rối bù hất về phía sau. Nhưng quan trọng nhất là một nửa khuôn mặt của cô gái đó in những vết cào sâu hoắm, có những vết thậm chí vẫn rướm máu.
Một khuôn mặt xinh xắn bởi vì những vết rạch này mà trở nên thê thảm tới mức không dám nhìn.
Trông vô cùng đáng sợ.
Diệp Sơ Dương cảm thấy kinh ngạc trong phút chốc rồi lập tức để ý tới oán khí và sát khí nồng nặc toát ra từ người Lư Vãn Phong.
Cô liền ngây ra.
Còn Lư Vãn Phong khi thấy Diệp Sơ Dương sững sờ như vậy, cô lập tức cho rằng đó là bởi đối phương nhìn thấy khuôn mặt của cô. Cô cười khổ đưa tay lên sờ vào bên má vẫn đẫm máu của mình, cảm nhận những vết tích lồi lõm dưới ngón tay, cô khàn giọng nói: “Xin lỗi nhé, Sơ Dương, làm cậu sợ phải không?”
Nghe cô nói vậy, Diệp Sơ Dương liền đoán ra là Lư Vãn Phong đã hiểu nhầm mình.
Cô bước lên phía trước lắc lắc đầu: “Tiền bối có thể nói cho tôi biết mặt của chị rốt cuộc là bị làm sao không?”
“Mặt của tôi à, nói ra thì buồn cười, là tôi tự gãi ra đấy.” Lư Vãn Phong cười với Diệp Sơ Dương rồi ra hiệu cho hai người trước mắt ý bảo Triệu Vũ Hành tìm chỗ mời Diệp Sơ Dương ngồi: “Thiết nghĩ anh Triệu cũng nói qua với cậu về những cái gần đây tôi gặp phải rồi đúng không?”
“Tôi có biết một ít.” Diệp Sơ Dương thành thật nói.
Nghe vậy, Lư Vãn Phong cũng không do dự gì nữa, cô cụp mắt xuống rồi khẽ nói: “Sau khi xảy ra những chuyện kỳ quái như vậy, mấy hôm nay tôi cảm thấy mình thậm chí không thể khống chế nổi cái tay của chính mình nữa.”
“Những vết cào trên mặt này của tôi là do tôi không kiềm chế nổi việc đưa tay lên cào. Tôi không biết tôi nói như vậy cậu có hiểu hay không, nhưng thật sự vô cùng kỳ quái. Khi làm những việc khác tôi luôn khống chế được cái tay của mình, duy chỉ có trên mặt là tôi không khống chế được.”
Khi Lư Vãn Phong nói những lời này, đôi mắt của cô trở nên mờ đục vô hồn, trong ánh mắt còn ánh lên thần sắc sợ hãi. Rất rõ ràng, chỉ cần nhắc tới chuyện này là cô liền cảm thấy kinh hãi.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương nhìn vào tay của cô.
“Tại sao chị lại cắt móng tay?” Diệp Sơ Dương hỏi.
Lư Vãn Phong thường xuyên đánh piano nên ngón tay rất đẹp.
Mười ngón thon dài, móng tay được cắt sửa sạch sẽ.
Đôi bàn tay mỹ miều này lại cào khuôn mặt của chủ nhân nó thành bộ dạng ma quỷ như vậy, nói thật lòng là khiến người khác không dám tin.
Khi nghe Diệp Sơ Dương hỏi vậy, Lư Vãn Phong liền cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cuối cùng cô bất lực cười: “Tôi không nuôi móng tay vì bình thường phải đánh đàn.”