Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 437




Diệp Sơ Dương đi xa rồi nhưng người phóng viên phỏng vấn cô vẫn đứng ngây ra tại chỗ.

Thực ra cái giới này trong ngành giải trí rất thú vị.

Khi gặp phải chuyện gì có liên quan tới lợi ích của bản thân, rất nhiều người đều sẽ lựa chọn tránh xa sự việc. Có những việc dính vào rồi, hậu quả sẽ khó lường.

Cũng giống như Diệp Sơ Dương vậy.

Thực ra ai cũng biết lúc này Diệp Sơ Dương nên từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Cô nói giúp Vu Vũ Hân sẽ đắc tội với fans của Tạ Linh Tê.

Cô nói giúp Tạ Linh Tê sẽ đắc tội với công chúng xã hội.

Phóng viên đứng im tại chỗ, anh ta im lặng một hồi lâu, đầu óc bắt đầu tính toán xem tin này rốt cuộc nên viết thế nào đây.

Cũng đúng lúc này, hai người Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm ở bên cạnh cũng đang bị đám phóng viên vặn hỏi.

“Chào Hà Khâm, xin hỏi cậu nghĩ sao về việc này? Vừa rồi những lời Diệp Sơ Dương nói các bạn có tán đồng không?”

“Giai Hàm à, vô cùng cám ơn các bạn đã tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi, xin hỏi bạn thấy chuyện này rốt cuộc là ai đúng ai sai? Xin hãy nói về cảm nghĩ của bạn?”

Đám phóng viên cứ hỏi không biết mệt hết câu này tới câu khác, Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm nhìn nhau, ánh mắt hai người loé lên một tia bất lực. Cuối cùng, Hà Khâm đứng chặn trước Nhiễm Giai Hàm, anh lớn tiếng nói: “Suy nghĩ của chúng tôi cũng giống với Diệp Sơ Dương. Con người làm bất cứ chuyện gì cũng phải xứng đáng với lương tâm của mình.”

Nói tới câu này, ánh mắt Hà Khâm khẽ lướt về phía Tạ Linh Tê đang đứng.

Thế nhưng cũng chính ánh mắt ấy khiến cho tất cả cánh phóng viên như bừng tỉnh.

Đúng rồi.

Tạ Linh Tê mới là nhân vật chính của vụ việc lần này, bọn họ dĩ nhiên phải khai thác tư liệu từ mồm của Tạ Linh Tê mới đúng chứ! Còn như suy nghĩ của người khác thì bọn họ nghĩ là chỉ mình Diệp Sơ Dương là cũng đủ để bọn họ viết rất nhiều bài rồi.

*

Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm vất vả thoát khỏi đám phóng viên quay về phòng nghỉ.

Hai người dựa vào ghế sofa, Hà Khâm nhìn cậu thiếu niên đi trước bọn họ đang ngồi ở bên đối diện, đầu óc anh đột nhiên vô cùng tỉnh táo khi nghĩ lại những lời mà cậu thiếu niên vừa nói với phóng viên.

Thực ra lúc đầu anh cũng định lựa chọn việc im lặng không nói gì.

Nhưng nghĩ lại thì Diệp Sơ Dương có thể nói ra những lời này thì tại sao anh lại không thể đối mặt với sự thật cơ chứ?

Hơn nữa cũng giống như lời anh nói lúc nãy, làm người thì phải không hổ thẹn với lương tâm của mình, nếu không thì không phải là người.

Hà Khâm nghĩ bụng rồi bất giác nhoẻn miệng cười: “Sơ Dương à, tại sao cậu lại nói những câu đó?”

“Hử?” Khi Hà Khâm nói chuyện, cậu thiếu niên dường như đang nghĩ chuyện gì đó. Đột nhiên nghe thấy câu hỏi của anh thì bất ngờ không phản ứng kịp, cô ngây ra một lúc rồi mới đáp: “Chuyện này vốn dĩ có liên quan tới Tạ Linh Tê.”

Hơn nữa thì việc Tạ Linh Tê gặp báo ứng là điều tất yếu.

Dẫu rằng lúc này cách lúc Vu Vũ Hân qua đời không quá mười hai tiếng nhưng Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rất rõ luồng sát khí quấn lấy Tạ Linh Tê.

Vu Vũ Hân sắp tìm tới rồi.

“Cứ chờ xem, ngày tháng sau này của Tạ Linh Tê không dễ sống đâu.” Diệp Sơ Dương đưa tay lên bóp bóp ấn đường, đáy mắt loé lên một tia giễu cợt.

“Có điều nói ra thì Tạ Linh Tê cũng xui xẻo thật đấy, sao lại giành đúng vai của Vu Vũ Hân cơ chứ?” Nếu đổi lại là người khác thì e là chuyện này chưa chắc sẽ xảy ra.

Bình luận trên mạng tuy khó nghe nhưng cũng có vài câu đúng lắm.

Sức chịu đựng tâm lý của Vu Vũ hân kém quá.