Một tuần sau, Diệp Sơ Dương quay trở lại đoàn làm phim “Mong Em Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ”.
Diệp Sơ Dương dưỡng thương sau hơn một tháng, khi quay lại đoàn làm phim quả thật trông sảng khoái tràn đầy sức sống.
Thế nhưng trái ngược với Diệp Sơ Dương, biểu cảm của nhân viên đoàn làm phim lại có chút kỳ quặc. Có điều, tuy kỳ quặc nhưng khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương thì mọi người vẫn gật đầu mỉm cười chào hỏi.
Diệp Sơ Dương vốn là một người vô cùng mẫn cảm, dĩ nhiên cô cũng phát giác ra được điều này.
Có điều, cô cũng không quá lưu tâm.
Diệp Sơ Dương cùng Đoàn Kiệt vào phòng nghỉ, trên đường Đoàn Kiệt nói: “Cửu thiếu à, tôi vừa hỏi đạo diễn về tiến độ quay phim, mấy hôm tới có lẽ sẽ hơi bận.”
Thực ra lời Đoàn Kiệt nói còn coi là giảm nhẹ rồi.
Nói trắng ra là bởi thời gian vừa rồi Diệp Sơ Dương bãi công nghỉ ngơi nên khoảng thời gian tiếp theo tất nhiên phải làm bù hết.
Nói chung là~
Lại là chuỗi ngày bận sấp mặt.
Diệp Sơ Dương nhướng mày, cô gật đầu xong cũng không nói gì nữa.
Dù sao thì đợt tới cô cũng chẳng có chuyện gì quan trọng phải làm, hơn nữa thì lúc này linh khí trong người cô cũng tràn trề, đừng nói là quay phim, dẫu rằng quay liền mấy đêm liên tiếp thì cô cũng không vấn đề.
Nghĩ vậy, cậu thiếu niên thong thả bước đi.
Thế nhưng ngay tức thì, bước chân của Diệp Sơ Dương bỗng nhiên khựng lại. Ánh mắt cô lướt qua chân của Đoàn Kiệt rồi chậm rãi hỏi: “Anh Đoàn à, ngày mai anh có việc gì à?”
Hử?
Đột nhiên nghe Diệp Sơ Dương hỏi vậy, Đoàn Kiệt nhất thời không kịp phản ứng.
Anh ta chớp chớp mắt, nghĩ lại lịch trình công việc gần đây của mình rồi gật gật đầu: “Có đấy có đấy, xém chút nữa tôi quên nói với Cửu thiếu cậu.”
Nói xong, anh tiếp tục nói tiếp: “Có một người quản lý bên Cảnh Hoàn gần đây có việc bận nên công ty muốn để tôi thay thế qua đó dẫn dắt nghệ sĩ mấy hôm.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lại nhìn anh lần nữa rồi lãnh đạm nói: “Anh từ chối đi, để Mộ Tấn Hoa đi tìm người quản lý khác, ngày mai hoặc là anh ở khách sạn, hoặc là anh ở đoàn làm phim với tôi, dù sao thì không ra ngoài là được.”
Nghe câu nói lãnh đạm “Từ chối đi” và “Để Mộ Tấn Hoa đi tìm người quản lý khác” của cậu thiếu niên trước mắt mình, Đoàn Kiệt cảm giác được bản thân mình mất tự chủ trở nên run rẩy.
Kể ra thì cả đất nước Z này, người dám nói thẳng như vậy, dám nói ra ba chữ “Mộ Tấn Hoa” thì ngoài Diệp Tam gia ra chỉ còn Diệp Cửu thiếu thôi đấy nhỉ?
Sau cú shock này, Đoàn Kiệt đột nhiên nghĩ tới nửa vế sau của cậu thiếu niên.
Ở bên cạnh Diệp Sơ Dương lâu như vậy rồi, thực ra Đoàn Kiệt cũng có thể coi là khá hiểu đối phương.
Anh biết rõ với tính cách của đối phương thì tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.
Thế nhưng~~~
Anh cứ luôn cảm giác hình như có chuyện gì đó.
Thế là, Đoàn Kiệt trầm tư một hồi, cuối cùng anh vẫn hỏi: “Cửu thiếu à, ngày mai có phải có chuyện gì không?”
“Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là nếu mai anh ra ngoài thì e là đôi chân này sẽ phế thôi.” Thần sắc của Diệp Sơ Dương bất biến khi nói ra câu nói khiến sắc mặt của Đoàn Kiệt trở nên chết khiếp.
Đoàn Kiệt ngỡ là Diệp Sơ Dương có chuyện dặn dò anh ngày mai thôi, nhưng anh lại hoàn toàn không ngờ rằng nguyên nhân thật sự có liên quan đến bản thân mình.
Anh ngây ra một lúc: “Cửu thiếu à, cậu nói thật sao?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền nửa cười nửa không nhìn anh một cái rồi lại dùng ngữ khí nửa cười nửa không nói: “Có thật hay không thì ngày mai anh đích thân thử xem là biết ngay?”