Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 42




Nghe vậy, Diệp Sơ Dương bật cười xua tay: "Bác gái hiểu lầm rồi, cháu không ăn món này."

Nói vậy, cô như thể chợt nhớ ra điều gì, nhíu chặt mày, gương mặt trắng ngần để lộ thần sắc ý tứ hàm xúc: "Trước đây cháu nghe Phi Vũ nói, miếng ngọc bác đeo nhiều năm đột nhiên bị vỡ?"

"Ồ, đúng vậy."

Vì lúc này mọi người đều đang nghiên cứu xem công ty bị làm sao, hơn nữa gia đình họ đều cho rằng ngọc vỡ có liên quan tới công ty. Bây giờ điểm bất ổn của công ty đã được tìm ra, bà cũng quên luôn việc miếng ngọc của mình bị vỡ.

Giờ nghe Diệp Sơ Dương nhắc tới, bà Ôn vội vàng lấy ra một gói giấy từ trong túi xách sau lưng.

Mở bọc giấy ra, bên trong là miếng ngọc bội đã vỡ vụn.

Dân gian nước Z nói rằng: Nam đeo quan âm nữ đeo phật.

Miếng ngọc bội của bà Ôn là phật ngọc.

"Mảnh ngọc bội là quà ba Phi Vũ khi xưa tặng cho tôi, nói là ngọc hòa điền nhờ người cầu được. Vì thế những năm qua tôi luôn đeo trên người, không ngờ tới giờ lại bị vỡ."

Nói tới lai lịch của miếng ngọc này, sắc mặt bà Ôn trở nên vô cùng dịu dàng.

Cùng lúc đó, nét mặt Ôn Trường Đông ngồi bên cạnh cũng rất vui vẻ.

Vợ chồng của họ rất hạnh phúc, cho dù đã nhiều năm nhưng tình cảm vẫn như xưa. Trong lòng Ôn Trường Đông biết rõ vợ mình rất yêu thích miếng ngọc này, bây giờ ngọc vỡ rồi, trong lòng bà buồn rầu là lẽ đương nhiên.

Ông giơ tay nắm lấy tay của bà, cũng không quan tâm còn có hai người thuộc hàng con cháu có mặt ở đây, ghé sát tai bà Ôn nhỏ nhẹ nói: "Nếu như em thích, anh sẽ tặng em một miếng ngọc khác, một miếng không đủ thì nhiều miếng."

Ôn Phi Vũ ngồi bên cạnh bà Ôn, tai khẽ động đậy, vẻ mặt thản nhiên.

Sau đó, anh quay đầu sang nhìn Diệp Sơ Dương, trề môi: "Diệp đại sư, mặc kệ ba mẹ tôi, lớn tuổi vậy rồi mà suốt ngày khoe ân ái, đúng là không sợ đau lưng."

Ôn Trường Đông: "... Thằng oắt này, ăn nói kiểu gì vậy!"

Diệp Sơ Dương nhìn bức tranh gia đình ấm áp như vậy, đôi mắt dài ánh lên nụ cười, khiến cho đôi mắt hoa đào trong veo càng thêm gợn sóng đa tình.

Cô mỉm cười nói: "Tình cảm của bác trai và bác gái thật đẹp!"

Dừng lại một lát cô nói tiếp: "Cháu thấy miếng ngọc này là hoàng ngọc?"

Ngọc hòa điền là quốc ngọc của nước Z, trong rất nhiều loại phỉ thúy chỉ có ngọc hòa điền được gọi là ngọc, những loại khác chỉ được gọi là ngọc thạch. Miếng ngọc này của bà Ôn là hoàng ngọc, là bảo bối hiếm có nhất trong các loại ngọc hòa điền.

Có thể thấy rằng năm xưa Ôn Trường Đông đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể có được món bảo bối như thế này.

"Đại sư cũng hiểu về ngọc?" Ôn Trường Đông có chút hiếu kỳ.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương khẽ gật đầu.

Huyền Môn của cô ngoài trân bảo văn hóa là sách cổ có rất nhiều ra, còn lại nhiều nhất là pháp khí. Rất nhiều pháp khí được làm bằng ngọc. Cũng chính vì lẽ đó nên cô có thể dễ dàng phán đoán ra được miếng ngọc trước mắt là ngọc gì.

Ngón tay thon thả của Diệp Sơ Dương khẽ gẩy nhẹ mấy miếng ngọc vụn, cho dù hoàng ngọc tốt thế nào đi nữa, bên trong cũng có một vài tia màu đen, những tia màu đen đó dường như còn đang cựa quậy trong mảnh ngọc vụn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cô khẽ nhếch môi, trong lòng đã hiểu chút ít tại sao miếng ngọc này lại bị vỡ.

"Bác gái, ngọc vỡ là vì đã giúp bác gánh họa." Diệp Sơ Dương chậm rãi nói, "còn tai họa này thì đúng là không liên quan gì tới Giải Trí Tinh Quang!"

"A? Vậy là tại làm sao?" Bà Ôn tròn mắt, lời nói có phần lo lắng.