Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 412




Nhưng bây giờ thấy động thái trên mạng, Diệp Sơ Dương cho rằng nếu như mình vẫn không lên tiếng nói rõ ràng chắc tin tức top tìm kiếm của cô lại nóng lên.

Hơn nữa chắc các fans của cô hiện giờ cũng đang vô cùng bực bội?

Nghĩ vậy Diệp Sơ Dương liền đăng một dòng weibo.

Diệp Sơ Dương V: Các huynh đệ đừng lo lắng, tôi không sao, vẫn có thể nhảy nhót đùa giỡn trong bệnh viện. Chỉ là ngã một cái gãy tay thôi, không có gì phải lo lắng cả, mọi người ngoan nhé.

Dòng weibo này của Diệp Sơ Dương vừa đăng lên, các fans lập tức thở phào.

Cũng may.

Công tử vẫn còn sống.

Các fans thở phào xong liền lập tức chạy tới bên dưới weibo của DIệp Sơ Dương an ủi và cười nhạo đối phương...

Bởi Diệp Sơ Dương nói rằng cô bị ngã một cái khiến tay mình bị gãy.

Các fans cho rằng mặc dù công tử nhà mình lúc này rất tội nghiệp nhưng việc cười nhạo thì vẫn không thể thiếu được.

Tiếp đó, thiếu niên nọ dựa trên người Diệp Tu Bạch liền nhìn thấy một đống bình luận.

"Ồ, thì ra là tự ngã, vậy thì tôi cũng không lo lắng nữa, nhận tiện gửi cho cậu một tràng cười chế nhạo của tôi, hahaha..."

"Trời ơi, gần đây công tử sao vậy? Sao lại trở nên ngốc vậy?"

“Ha ha ha, tâm thần, ngã một cái mà cũng có thể làm gãy tay, sao cậu không lên trời sánh vai cùng mặt trời luôn đi?"

"Trả lời lầu trên, vì cánh của công tử nhà chúng ta đã gãy rồi."

"Sự cười nhạo của dì ghẻ."

Diệp Sơ Dương: "...???"

Fans của cô sao vậy?

Nếu như không phải vì sự họ quá lo lắng cho cô, cô thậm chí còn không đăng dòng weibo này?

Có biết rằng đối với thiếu niên thực thà và luôn tuân thủ giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa mà nói, nói dối đúng là một việc vô cùng khó khăn? Đặc biệt còn phải nghĩ ra lý do như vậy.

Diệp Sơ Dương cảm thấy vô cùng nhọc tâm.

Cô vứt điện thoại sang một bên, bắt gặp ánh mắt có đôi chút ngờ vực của chú út, sau khi trầm ngâm một lát cô mới vô cùng nghiêm túc hỏi: "Chú út, cháu có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng hỏi chú."

"Cậu nói đi."

Diệp Tu Bạch cũng không biết thằng nhóc nhà mình đang nghĩ gì, chỉ khi nhìn thấy sắc mặt vô cùng nghiêm túc của đối phương anh mới bất giác cũng trở nên rất nghiêm túc.

Sau đó anh liền thấy Diệp Sơ Dương nhíu mày nói: "Ngã gãy tay là một việc rất nực cười sao?"

Diệp Tu Bạch: "..."

Anh trầm ngâm một giây, cũng không biết nghĩ tới việc gì, anh rướn người vượt qua người thiếu niên cầm lấy điện thoại.

Sau đó kéo cánh tay không bị thương của người thiếu niên, động tác vô cùng thuần thục lấy ngón cái của Diệp Sơ Dương ấn lên khóa vân tay trên chỗ mở khóa điện thoại.

Sau đó màn hình liền lóe sáng, Diệp Tu Bạch cũng nhìn thấy dòng weibo mà thằng nhóc nhà mình gửi đi.

Diệp Tu Bạch: "..."

Sau khi trầm ngâm một hồi nữa, Diệp Tu Bạch dùng sắc mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn nghe lời nói thực hay lời nói dối?"

Diệp Sơ Dương: "... Nghe chú nói vậy, bỗng cháu không muốn nghe đáp án nữa."

Nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc, vẫn có thể đoán được đôi chút suy nghĩ của Diệp Tu Bạch.

Thấy sắc mặt Diệp Sơ Dương có vẻ mơ hồ, Diệp Tu Bạch ngẫm nghĩ một lát liền tiếp tục nói: "Không ngốc, chỉ là nếu như ngã gãy tay, điều đó chỉ có thể nói rằng năng lực điều phối cơ thể của người đó không tốt lắm."

Diệp Sơ Dương: "..."

Nghe chú nhắm mắt nói bừa như vậy mà cháu vẫn tin mới là gặp ma?

Diệp Sơ Dương trợn ngược mắt.