Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương lại thở dài.
Cô xoay người trong lòng người đàn ông, từ dựa lưng vào đối phương đổi thành tì cằm vào hốc vai anh, cô khẽ cảm khái: "Chú nói xem sao cháu lại xui xẻo vậy chứ/ Hơn nữa người muốn hại cháu có phải đầu óc có vấn đề không? Sao không tìm nơi nào không có người để hại cháu? Quang minh chính địa như vậy muốn dọa chết ai chứ?"
Đương nhiên người bị dọa chết chắc chắn không phải Diệp Sơ Dương.
Nhớ tới việc Diệp Sơ Dương bị trúng đạn trong con ngõ nhỏ mà thần sắc vẫn rất bình tĩnh, chỉ có đạo diễn và các nhân viên của đoàn làm phim "Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ" là sợ chết khiếp.
Nghĩ tới đây Diệp Sơ Dương lại bất giác cạn lời, co giật khóe miệng.
Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn đối phương, nhớ lại câu nói vừa rồi của thằng nhóc nhà mình, bất ngờ cảm thấy đối phương nói cũng rất có lí.
Thực ra tình hình trị an ở Đế Đô nước Z vẫn rất tốt.
Kiểu nổ súng quang minh chính đại giữa ban ngày ban mặt như vậy không thể xảy ra.
Nhưng lúc này đây không những việc đó đã xảy ra mà lại còn xảy ra trên người thằng nhóc nhà anh.
Vận khí này đúng là không tồi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Diệp Tu Bạch cũng không biết tại sao đột nhiên trở nên tốt hơn một chút.
Anh ngẫm nghĩ một lát, đang định nói gì thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Diệp Tu Bạch nghe điện thoại, sau khi nghe đối phương nói xong liền lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó anh khẽ vỗ đầu thằng nhóc nhà mình, nói khẽ: "Cậu ngủ một lát đi, tôi ra ngoài một chuyến."
"Có tin gì sao?" Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt.
Người đàn ông nghe xong liền gật đầu: "Tôi sẽ nói cho cậu biết sau, Túc Thất sẽ canh gác ở bên ngoài, có vấn đề gì cứ tìm cậu ta. Tôi sẽ về ngay thôi."
"Vâng. Chú chú ý an toàn đấy." Thiếu niên gật đầu.
***
Trên hành lang bên ngoài bệnh viện.
Túc Nhất cầm một vỏ đầu đạn đứng ở một góc đang nói gì đó với Túc Thân. Bất ngờ thấy Tam gia nhà mình xuất hiện, anh lập tức bước lên đón, sau đó giao vỏ đầu đạn cho đối phương.
"Tam gia, là đạn ở trong nước. Xem ra tay bắn tỉa đó chắc không phải chuyên nghiệp, hiện trường để lại rất nhiều dấu vết."
"Điều tra thế nào rồi?" Người đàn ông trầm giọng nói.
Túc Nhất nghe vậy liền nói lại chi tiết toàn bộ sự việc.
"Dương Đồng điều tra camera an ninh nhìn thấy trên cánh tay của gã bắn tỉa đó có một hình xăm, nhưng hiện tại vẫn đang đối chiếu, chắc cũng sắp có kết quả." Nói xong, Túc Nhất lặng lẽ một lát, cuối cùng mới tiếp tục nói: "Tam gia, việc Cửu thiếu bị bắn đã có người tiết lộ ra ngoài, hiện giờ trên mạng đang thảo luận, hơn nữa sau khi tôi lên đây đã có rất nhiều phóng viên chặn ngoài cổng bệnh viện."
Thực ra đối với những người như Túc Nhất, muốn điều tra xem là kẻ nào làm bị thương Cửu thiếu nhà họ là một việc không hề khó khăn, việc khó khăn chính là đám phóng viên ở dưới lầu.
"Những thứ ở trên mạng hãy bảo Mộ Tấn Hoa dìm xuống, sau đó gọi điện báo cảnh sát cho giải tán người."
"Vâng." Sau khi đáp lời, Túc Nhất liền quay người tới một góc gọi điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, Túc Nhất đang ngẫm nghĩ xem có nên vào phòng bệnh thăm Cửu thiếu nhà họ không, kết quả là vừa bước từ trong góc ra thì suýt nữa đụng vào một người.
Túc Nhất ngẩng đầu nhìn, đây chẳng phải là người quản lý của Cửu thiếu sao?
Đoàn Kiệt nhìn thấy đối phương, ngây người một lát sau đó vội vàng gật đầu chào đối phương.
Dù sao Túc Nhất cũng là người bên cạnh Tam gia, cần phải được tôn trọng.