Vui vẻ tiếp nhận những lời tán dương đến từ Nhiễm Giai Hàm và Hà Khâm, Diệp Sơ Dương cùng hai người họ đi vào phim trường.
Đạo diễn và biên kịch nhìn thấy ba người xuất hiện trước mắt, họ liền giương mắt nhìn nhau, dường như nhìn ra được sự hài lòng trong mắt đối phương.
Diệp Sơ Dương tinh quái ngỗ ngược, Nhiễm Giai Hàm lại ngoan ngoãn trầm tĩnh, Hà Khâm thì tỏa sáng rực rỡ.
Chỉ dựa vào cảm giác khi nhìn ba người họ thôi cũng đủ biết là nam chính, nữ chính và nam phụ vô cùng hoàn mỹ rồi.
Nếu diễn xuất của ba người họ không làm bọn họ thất vọng thì~~
Bộ phim này đảm bảo nổi như cồn.
Nghĩ tới đây, khoé mắt đạo diễn long lanh.
Anh ta vội vã chào hỏi bọn họ rồi bắt đầu bấm máy cảnh đầu tiên.
*
Lớp học vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh trong phút chốc khi giáo viên tới.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11(1) bước lên bục, cô có chút bất lực khi nhìn đám học sinh đang giả vờ ngoan ngoãn trước mắt mình, cô thở dài nói: “Các em ấy à, tôi không ở đây thì ai cũng nhao nhao như khỉ vậy, sao bây giờ lại thành thỏ trắng hết thế này?”
Lời của cô vừa dứt thì một tiếng cười vọng lên từ lớp học: “Bởi vì có cô Trương ở đây ạ!”
Nghe xong, cả lớp cười ồ lên.
Cô Trương: “Ồ, Từ Thần Vỹ hôm nay cuối cùng cũng chịu đi học rồi đấy à?”
Cả lớp lại cười ầm lên.
Không khí lớp học ngay lập tức lại trở nên sôi nổi. Đúng lúc này, cô Trương xua xua tay với mọi người rồi nói: “Được rồi, tôi có chuyện này muốn nói luôn với các em. Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới, hy vọng các em sau này sẽ hòa thuận với nhau.”
Cô Trương vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt về phía ngoài cửa.
Cậu thiếu niên mặc đồng phục thấy vậy liền ung dung sải bước tiến vào trước bục, Mục Đình mím môi khi đối diện với đôi mắt đầy thiện chí của cô Trương rồi lãnh đạm nói: “Chào các bạn, mình tên Mục Đình.”
Cùng với câu nói của cậu thiếu niên, cả lớp bỗng nhiên chìm vào im lặng.
Mọi người quay sang nhìn nhau, mặt ai đấy đều ngây hết cả ra.
Nếu như bọn họ nhớ không nhầm thì Mục Đình hình như là thành phần cá biệt của trường Trung học số 3 ở bên cạnh?
Nghe nói Mục Đình đánh nhau, đi bar hay đua xe đều vô cùng lợi hại.
Thế nhưng học sinh như này sao không tiếp tục học ở trường Trung học số 3 mà chuyển đến trường bọn họ cơ chứ?
Sắc mặt mọi người đều cảm thấy khó hiểu, dường như cô Trương cũng đoán ra được suy nghĩ của các em học sinh, ánh mắt cô dừng lại trên người cậu thiếu niên trước mắt, cô trầm tư suy nghĩ một hồi, rốt cuộc có nên phá vỡ không khí im lặng quái đản này không?: “E hèm, thành tích của bạn Mục Đình có thể là sẽ không theo kịp các em, sau này sẽ phải nhờ các em giúp đỡ đấy. À, Mục Đình này, em cũng có thể đến tìm cô.”
Nghe vậy, cậu thiếu niên gật gật đầu.
“Được rồi, để cô xem xem nào, em ngồi cạnh Cố Tích nhé, thành tích của Cố Tích rất tốt, bạn ấy có thể giúp được em.” Nói xong, cô Trương liền nhìn về phía Cố Tích.
Nghe thấy tên mình được nêu lên, Cố Tích liền đứng dậy.
Nữ sinh này trông xinh xắn kiểu hiền lành nhỏ nhắn, vừa nhìn đã thấy rất dễ bắt nạt.
Khuôn mặt vốn không chút cảm xúc của Mục Đình đột nhiên nở nụ cười ẩn ý, cậu uể oải quay sang cô Trương nói “vâng ạ” xong liền bước về chỗ ngồi được chỉ định.
Cố Tích nhìn cậu thiếu niên đang tiến sát lại mình, cô khẽ mím môi lại rồi dịch về sát phía cửa sổ, sau đó lại cúi đầu xem cuốn sách tiếng Anh đang đặt trên bàn, im lặng không nói gì.
Thấy vậy, Mục Đình cười giễu cợt: “Ê, sao cậu không nói gì? Dù gì mình cũng là bạn cùng bàn mới của cậu mà, không chào hỏi một tiếng sao?”