Đột nhiên nghe thấy câu này của Diệp Sơ Dương, biểu cảm trên mặt Hà Khâm đột nhiên biến thành “hai ta đồng bệnh tương lân”.
Hà Khâm vốn tưởng là bản thân mình đã đen lắm rồi, chẳng ngờ Diệp Sơ Dương cũng xui xẻo y như mình.
Anh ta cạn lời giật giật khóe miệng, nhân lúc Trình Tử Giai không ở đây, phải cố hết sức để càm ràm đối phương: “Rốt cuộc là cô gái đó muốn làm gì? Đói khát à?”
Nghe thấy ba chữ sau, Diệp Sơ Dương ra vẻ bất lực xua tay: “Thảo luận kịch bản lúc nửa đêm thì còn muốn làm gì nữa?”
Hà Khâm: “Đúng là loại đàn bà đói khát.”
Nhưng Hà Khâm vẫn không hiểu, cô gái như Trình Tử Giai lấy đâu ra tự tin đến vậy?”
Đêm hôm quấn lấy hai nam chính của đoàn làm phim, cô ta tự tin đến mức nào về nhan sắc và bóc dáng của mình vậy?
Hà Khâm lắc lắc đầu rồi thốt ra một câu: “Giới này đáng sợ thật.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười.
Thực ra Hà Khâm nói đúng lắm, giới này thật sự là vô cùng đáng sợ. Diệp Sơ Dương gật đầu xong còn định nói gì nữa, kết quả là bị câu nói của Hà Khâm làm cho im bặt.
“Xem ra tôi phải sớm công khai bà xã của mình mới được.”
Diệp Sơ Dương: “?”
Liếc thấy bộ dạng ngây ra của Diệp Sơ Dương, Hà Khâm liền cười he he: “Hình như tôi vẫn chưa nói với cậu là tôi kết hôn rồi.”
Diệp Sơ Dương: “…….Anh trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?”
“Ừm, dù sao tôi cũng xác định chỉ có người ấy thôi thì có đợi thêm cũng có nghĩa lý gì đâu.” Hà Khâm cười.
Lời vừa dứt, Diệp Sơ Dương liền nhíu mày rồi rơi vào im lặng.
Hình như cũng đúng mà?
Vậy nên cô và Diệp Tu Bạch~~~
Haizz.
Rốt cuộc vẫn phải qua ải của Diệp lão cơ mà.
Diệp Sơ Dương vô cùng bất lực day day ấn đường.
*
Cảnh quay ngày hôm nay của đoàn làm phim “Rực Rỡ” là nam chính Mục Đình chuyển trường tới.
Mục Đình là một học sinh cá biệt, vì vậy hoá trang dĩ nhiên cũng phải ngổ ngáo.
Stylist đưa mấy cái khuyên tai ra trước mặt Diệp Sơ Dương rồi hỏi: “Sơ Dương à, cậu chọn một cái đi.”
Theo đúng tạo hình gốc thì phải đeo hết tất cả chỗ khuyên này lên tai của Diệp Sơ Dương, nhưng nhìn phần dái tai trắng trẻo của cô thì họ lại có chút không nỡ mà bỏ qua.
Dù sao cũng không thể để công tử của bọn họ bị thương được.
Bản thân Diệp Sơ Dương cũng không biết suy nghĩ của stylist nên cô chọn bừa một cái khuyên hình chữ “V”: “Cái này đi.”
“OK.” Stylist đồng ý rồi vô cùng cẩn thận kẹp cái khuyên đó lên tai của Diệp Sơ Dương, sau đó liền đi làm việc khác.
Nửa tiếng sau, cậu thiếu niên mặc chiếc áo đồng phục màu xanh trắng bước ra khỏi phòng phục trang.
Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm đang đứng nói chuyện bên ngoài vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Sơ Dương hoá trang liền không kìm nổi mà cảm khái một tiếng~~
Quả không hổ danh là người đại diện của bốn chữ “tuyệt đỉnh nhan sắc”.
Cậu thiếu niên vẫn giữ mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, chỉ là lấp ló thêm vài sợi highlight màu tro xám. Mặt mày thanh tú, chiếc khuyên chữ V đeo trên tai lại càng bắt mắt.
Đi cùng khuôn mặt và dáng vẻ ngỗ nghịch ấy, rõ ràng là bad boy soái khí ngời ngời mà.
Hà Khâm giơ ngón cái lên về phía Diệp Sơ Dương: “Cảm giác như bản thân Mục Đình đang ở trước mắt tôi vậy.”
Nghe vậy, Nhiễm Giai Hàm ở bên cạnh cũng gật đầu cười: “Chẳng trách mà Ôn thiếu cứ nhất quyết muốn tìm cậu đóng vai Mục Đình, hợp lắm đấy.”
Diệp Sơ Dương rất biết dung hoà mình vào trong nhân vật, bất luận là tướng mạo hay khí chất đều xuất sắc.
Đây cũng là lý do vì sao mà Từ Đại Lực nói cô là một diễn viên có linh tính.