Diệp Sơ Dương rốt cuộc không phải Nhiễm Giai Hàm, cũng không thể quyết định thay đối phương, vì thế trong tình hình này cô cũng chỉ có thể trưng cầu ý kiến của đối phương mà thôi."
Khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Nhiễm Giai Hàm liền ngây người.
Sau đó cô gái này liền quay sang nhìn Ôn Phi Vũ.
Anh đứng bên cạnh cô, khi thấy cô quay sang mình, đôi mắt đó liền vụt sáng lên như ánh đèn pha ô tô, đáy mắt còn ánh lên vẻ khẩn cầu.
Thực ra, Nhiễm Giai Hàm cũng có thể cảm nhận được Ôn Phi Vũ thực sự thích mình.
Cô im lặng giây lát sau đó đành khẽ gật đầu.
Làm xong các động tác đó, chỉ nghe Nhiễm Giai Hàm khẽ nói: "Chúng ta đợi một lát rồi đi, đợi Sơ Dương đi xong rồi đi."
Ôn Phi Vũ nghe vậy không hề do dự, lập tức đồng ý.
Chỉ cần Nhiễm Giai Hàm đồng ý để anh đưa cô về nhà, đợi một lát có là gì.
Thế là ba người liền đứng bên ngoài đợi người.
Một lát sau, một chiếc Bentley màu đen chạy tới trong màn đêm.
Bentley màu đen chầm chậm đậu trước mắt ba người Diệp Sơ dương, Diệp Sơ Dương còn chưa kịp nói tạm biệt Ôn Phi Vũ và Nhiễm Giai Hàm thì thấy cửa kính ghế sau hạ xuống, sau đó một gương mặt tinh tế tuấn mỹ lộ ra.
Diệp Tu Bạch quay đầu nhìn người thiếu niên, đôi mắt đen nhánh ánh lên nét dịu dàng, cho tới khi anh nhìn thấy Ôn Phi Vũ và Nhiễm Giai Hàm đứng bên cạnh mới lại trở nên lạnh nhạt.
Ôn Phi Vũ đương nhiên quen biết với Diệp Tu Bạch, dù sao thì cũng từng có duyên gặp mặt một lần.
Anh luống cuống đứng tại chỗ, sau đó vẫn quyết định lên chào hỏi một câu, cho dù lúc này sắc mặt Diệp Tam gia hình như không được vui vẻ cho lắm.
"Tam gia." Ôn Phi Vũ bước lên trước một bước nói.
Diệp Tu Bạch nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó lại nhìn lên người thằng nhóc nhà mình.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương không nhịn được mỉm cười, quay người nói với Ôn Phi Vũ: "Được rồi, chú út tôi tới đón tôi rồi. Ôn đại thiếu hãy đưa Giai Hàm về đi."
Nói xong thiếu niên liền vẫy tay tạm biệt hai người, vòng qua mở cửa xe ngồi vào trong.
Chiếc Bentley màu đen nhanh chóng lái vào màn đêm.
Ôn Phi Vũ thấy vậy liền không hề do dự, dẫn Nhiễm Giai Hàm lên xe của mình.
Trên xe, Ôn Phi Vũ vừa lái xe vừa tò mò hỏi: "Em không hiếu kì về thân phận của Diệp Sơ Dương sao?"
"Hiếu kỳ." Nhiễm Giai Hàm trầm ngâm một lát liền có sao nói vậy.
"Vậy sao em không hỏi tôi?"
"Không có gì để hỏi cả." Nhiễm Giai Hàm giọng nói rất nhẹ nhàng, nghe không ra chút cảm xúc gì hết, cô cúi mắt khẽ nói: "Nếu như anh muốn nói cho tôi biết thì chắc chắn sẽ nói cho tôi biết."
Nếu như Ôn Phi Vũ không muốn nói cho cô biết, cho dù Nhiễm Giai Hàm tỏ ra hiếu kỳ thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa ở một vài khía cạnh nào đó, thực ra việc này liên quan tới việc đời tư của Diệp Sơ Dương, hình như cô cũng không có lý do nào để biết.
Nhiễm Giai Hàm nghĩ vậy bất ngờ nghe thấy một tiếng cười thấp trầm.
Ôn Phi Vũ mỉm cười cảm khái: "Nhiễm Giai Hàm, em thực sự rất đặc biệt." Vừa dứt lời, anh liền nheo mắt lại nói tiếp: "Diệp Sơ Dương là người thừa kế của Diệp Thị, chính là Diệp Thị bên trên Cảnh Hoàn. Cậu ấy từng cứu mạng tôi, là một người rất tốt."
Ôn Phi Vũ nói rất bình thản nhưng Nghiêm Giai Hàm nghe xong thật sự hoảng hốt.
Diệp Sơ Dương là người của Diệp Thị?
Tin tức giật gân như vậy tại sao lại nói với cô?
Cô thực sự rất sợ mình bất cẩn nói lỡ lời...